“Em đừng vất vả quá.” Hoắc Cảnh Xuyên cẩn thận dặn dò.
Lục Hướng Noãn muốn hủy đi đan lại, cuối cùng ngày thứ ba cũng sửa xong.
Lần này Hoắc Cảnh Xuyên đeo vào, vừa vặn thích hợp.
Nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên rất quý trọng, ngoại trừ ăn cơm và làm việc ra, thời gian khác đều không thấy anh cởi găng tay ra.
Ngay cả Vương Quế Anh làm mẹ thấy dáng vẻ yêu quý này của anh, đều không nhịn được trêu ghẹo anh.
Mấy ngày nay thời tiết ấm áp hơn trước một chút, Lục Hướng Noãn nhìn trời hơi trong, thì quyết định lấy ít thổ sản cô lên núi kiếm được ra, gửi một ít về Bắc Kinh.
Cho dù là nguyên chủ hay cô, bọn họ đều nhận ân tình của mấy bác gái trong đại viện.
Ngay cả khi cô xuống nông thôn, người trong viện còn giúp đỡ góp tiền mua mấy thứ cần dùng cho cô.
Chỉ riêng chuyện này, đã là ân tình rất lớn.
Lục Hướng Noãn đến hầm cầm một cân rưỡi mộc nhĩ phơi khô, còn có hai cân rưỡi nấm hương khô.
Ngoài ra cô còn lấy thêm một ít nấm mật ong khoảng thời gian trước Vương Hiểu Linh và Đàm Phượng Kiều mang tới cho cô.
Ngoài ra còn có hạt dẻ tách vỏ, đậu que phơi khô, trời lạnh như vậy mấy thứ để đó, gửi tới Bắc Kinh cũng không hỏng.
Lục Hướng Noãn nhìn mấy thứ mình chuẩn bị, nghĩ một lát vẫn lấy hai cân rưỡi thịt khô trong không gian ra cho vào.
Ở trong thư cô còn không quên viết rõ, đây là khi trong đội giết heo chia cho.
Mình cô ăn không hết cho nên làm thịt khô, gửi cho bọn họ một ít nếm thử.
Cho dù thế nào, tiền đề làm việc của Lục Hướng Noãn vẫn luôn là bảo vệ mình, bảo vệ không gian không bị người ta phát hiện ra.
Trời lạnh xe bò trong đội không đến huyện thành, nhưng đối với người hiện giờ có xe như Lục Hướng Noãn mà nói, đều không phải chuyện lớn gì.
Lục Hướng Noãn lấy mấy thứ cô chuẩn bị xong đặt lên ghế sau xe, vì sợ nó rơi trên đường đi, Lục Hướng Noãn còn tìm dây thừng quấn mấy vòng.
Cô vừa định đẩy xe đạp đi ra ngoài, thì thấy Hoắc Cảnh Xuyên từ nhà tới.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn phía sau xe đạp của cô buộc một túi đồ to, giống như là chuẩn bị đi chạy nạn, trong lúc nhất thời không nhịn được nhíu mày.
“Em đi đâu thế?”
“Đến huyện thành gửi ít đồ.” Lục Hướng Noãn giải thích.
“Anh đi cùng em.” Hoắc Cảnh Xuyên tiến lên nhận lấy xe trong tay cô.
Lục Hướng Noãn thấy anh cố chấp như vậy, chỉ có thể nghe theo anh.
Nhưng mà cô lại sai bảo Hoắc Cảnh Xuyên cởi túi đồ trên ghế sau ra, buộc về trước.
Hoắc Cảnh Xuyên làm theo, thuận tiện không quên đến trong phòng tìm đệm đặt lên ghế sau xe đạp.
Anh sợ đi đường xóc nảy, khiến cô gái nhỏ khó chịu.
Lục Hướng Noãn không nghĩ tới anh tri kỷ như vậy, vì thế trong lòng lại thêm một điểm cho anh.
Đều là đường hẹp vòng vèo, còn gồ ghề lồi lõm, đi xe đạp lắc lên lắc xuống.
…
“Trên đường không có ai, ôm lấy eo anh.” Giọng nói lười biếng của Hoắc Cảnh Xuyên truyền tới.
Lục Hướng Noãn nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là đôi tay vòng quanh eo Hoắc Cảnh Xuyên.
Đường này quá khó đi, nếu thật sự đi đến chỗ đặc biệt xóc nảy, không cẩn thận sẽ xóc cô ngã xuống khỏi xe.
Hai người lập tức dán sát vào nhau, gần đến mức Lục Hướng Noãn thậm chí có thể nghe được tiếng thở dốc của Hoắc Cảnh Xuyên.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên tuy không nói chuyện, nhưng biểu cảm trên mặt đã sớm bán đứng anh.
Nếu sau lưng anh có cái đuôi mà nói, đã sớm vểnh cao tận trời.
Sức lực của Hoắc Cảnh Xuyên giống như không cần tiền, chân dẫm lên bàn đạp chưa từng dừng lại.
Khi sắp đến huyện thành Lục Hướng Noãn sợ ảnh hưởng không tốt, lập tức buông lỏng tay ôm eo Hoắc Cảnh Xuyên ra.
Vừa rồi khóe miệng Hoắc Cảnh Xuyên còn nhếch lên lúc này lập tức rủ xuống, nhưng mà rất nhanh anh lại khôi phục lại.
Bởi vì hôm nay Lục Hướng Noãn chủ yếu tới bưu cục gửi đồ, cho nên sau khi tới huyện thành Lục Hướng Noãn xuống khỏi xe đạp, Hoắc Cảnh Xuyên đẩy xe, hai người cách nhau khoảng 3 mét đi tới bưu cục.
Đang thời điểm mấu chốt cần phải chú ý, nếu không bị đám người phát rồ chú ý tới thì không có kết cục tốt.
Sau khi tới nơi nhân viên công tác không lề mề, chưa tới mười phút Lục Hướng Noãn đã gửi đồ xong ra khỏi bưu cục.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy cô gái nhỏ đi ra, nhanh chóng đứng dậy đi về phía cô.
“Còn đi đâu nữa không?”
“Không còn, anh muốn mua đồ gì sao?” Lục Hướng Noãn lắc đầu nói.
“Hay là đến hợp tác xã mua bán nhé?” Đây là lần đầu tiên tới huyện thành dạo với cô gái nhỏ, Hoắc Cảnh Xuyên muốn hai người ở bên nhau lâu một chút.