Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 632 - Chương 632: Mang Thai

Không xác định Chương 632: Mang thai

Mà phản ứng của Vương Quốc An cũng rất lớn, bởi vì nước Vương Dược Phú phun ra đều phun lên mặt ông ấy.

Vương Quốc An dùng tay lau nước trên mặt mình, vô cùng tức giận nhìn Vương Dược Phú:

“Nhãi ranh.”

Vương Dược Phú sợ tới mức lập tức rời mắt trở về, vẻ mặt áy náy nhìn Vương Quốc An:

“Cha, chuyện này là ngoài ý muốn… Con thật sự không cố ý mà…”

Ngay sau đó Vương Dược Phú nhanh chóng nhìn vợ anh ta xin giúp đỡ.

“Dược Phú, cha nói giỡn với anh thôi, đúng không cha.” Lý Tiểu Uyển ở bên cạnh giúp đỡ nói lời hay.

Con dâu đã lên tiếng, Vương Quốc An cũng ngượng ngùng so đo nữa, việc này coi như bỏ qua.

Mà Hoắc Cảnh Xuyên nghe được Lục Hướng Noãn giới thiệu mình như vậy với người thân của cô xong, trong mắt càng không chứa được những người khác.

Đợi khi Lưu Thúy tới đây gọi người ăn cơm, phát hiện bầu không khí kỳ lạ không nói nên lòi, ngoại trừ Lục Hướng Noãn ra, những người khác đều không bình thường.

Đặc biệt là con dâu vẫn luôn làm mặt quỷ với mình, giống như có lời muốn nói, chuyện này khiến Lưu Thúy càng thêm tò mò.

Vì thế nhân lúc mọi người đến phòng bếp bưng đồ, Lưu Thúy chạy nhanh tới kéo Lý Tiểu Uyển sang một bên, nhỏ giọng dò hỏi:

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Lý Tiểu Uyển sợ bị người ta nghe thấy, dán sát lại gần tai Lưu Thúy nói: “Hướng Noãn và người đàn ông cùng tới với em ấy là đối tượng, mẹ biết không ạ?”

“Hướng Noãn nói sao?”

“Dạ. Em ấy nói với mẹ thế nào ạ?” Lý Tiểu Uyển gật đầu.

Khi Lưu Thúy vừa định nói chuyện, thì thấy mấy người bưng sủi cảo ra, lập tức cấm miệng.

Mà Lý Tiểu Uyển cũng ngượng ngùng hỏi nữa.

Trên bàn cơm.

“Đều nếm thử sủi cảo tôi và Hướng Noãn gói đi, nhìn xem ăn ngon không.” Lưu Thúy bảo mọi người mau động đũa.

Mà Vương Dược Phú thân là người ủng hộ trung thực củ Lưu Thúy, lập tức gắp sủi cảo cho vào miệng nhai nuốt, đợi sủi cảo vào bụng xong lập tức giơ một ngón tay cái với Lưu Thúy và Lục Hướng Noãn.

“Ăn ngon.”

Mà Lý Tiểu Uyển cũng nhanh chóng gắp một cái, chẳng qua mới cắn một miếng, cảm giác buồn nôn dâng lên, cô ấy vội vàng ném sủi cảo vào bát chạy ra ngoài nôn.

Vương Dược Phú và Lưu Thúy thấy thế nhanh chóng đuổi theo, ngay cả Vương Quốc An cũng có chút không ngồi yên đuổi theo ra xem xét.

Chỉ có Lục Hướng Noãn ngồi ở đó như suy tư gì đó, nhìn miếng sủi cảo cắn nửa trong bát của Lý Tiểu Uyển.

Lý Tiểu Uyển ngồi xổm trên đất vẫn luôn nôn, cảm thấy sắp nôn hết trong dạ dày ra, mà Vương Dược Phú thì đau lòng vỗ sau lưng cô ấy.

Một lát sau Lý Tiểu Uyển mới ổn định lại, được Lưu Thúy và Vương Dược Phú đỡ vào nhà.

Sau khi vào nhà vẻ mặt Lý Tiểu Uyển áy náy nói: “Rất xin lỗi…”

Còn chưa nói hết câu, Lý Tiểu Uyển lại ngửi thấy mùi đồ ăn trong bát, cơn buồn nôn dâng lên, cô ấy lại chạy ra ngoài nôn.

Lúc này chỉ thiếu nôn cả nước đắng trong dạ dày ra.

Chuyện này dọa Vương Dược Phú sợ tới mức hoang mang lo sợ không biết nên làm gì mới tốt, cuối cùng vẫn là Vương Quốc An nói đến bệnh viện.

Dù sao cứ tiếp tục nôn như vậy không được, cho dù làm bằng sắt cũng sẽ không trụ nổi.

Mà lúc này Lưu Thúy mới kịp phản ứng, nhìn dáng vẻ của con dâu hiện giờ rất giống lúc trước bà ấy mang thai con trai.

“Để con khám cho.” Lục Hướng Noãn mở miệng.

“Đúng rồi đúng rồi, để em gái con khám cho, đúng thật là, quýnh lên là quên chuyện em gái con là bác sĩ.” Lưu Thúy vỗ đầu nói.

Mọi người nhanh chóng nhường đường cho Lục Hướng Noãn, mà Lý Tiểu Uyển thì nhìn Lục Hướng Noãn với vẻ cảm ơn:

“Em gái, làm phiền em.”

“Không sao.” Lục Hướng Noãn nói xong, thì bắt đầu bắt mạch.

Lục Hướng Noãn vừa mới sờ đến mạch tượng thì biết là xảy ra chuyện gì, vì đề phòng có nhầm lẫn, Lục Hướng Noãn vẫn nghiêm túc bắt mạch một lát.

“Hướng Noãn, thế nào, có phải hay không…” Lưu Thúy đợi ở bên cạnh hơi nôn nóng nhảy ra nói.

Những người khác nhìn hai người nói mơ hồ như vậy, có chút khó hiểu, vẫn là Vương Dược Phú đứng ra hỏi:

“Mẹ, mẹ nói gì với em gái thế, cái gì mà có phải hay không, rốt cuộc là vợ con bị làm sao thế ạ? Con sắp sốt ruột chết rồi.”

Nói một lát, giọng nói của Vương Dược Phú có chút khóc nức nở, đôi mắt bắt đầu phiếm đỏ.

Lục Hướng Noãn gật đầu với Lưu Thúy, mà Lưu Thúy thấy giống như mình nghĩ, kích động tới mức muốn nhảy cao lên.

Nhưng mà nhìn con trai ngu ngốc đang gạt lệ trước mặt, Lưu Thúy lập tức bình tĩnh lại.

 


Bình Luận (0)
Comment