Hiện giờ bà ta chỉ cầu con trai mình có thể hoàn thành chuyện đó, như vậy cho dù nói thế nào, con nhóc chết tiệt kia là người Lưu gia bọn họ.
Hoắc Cảnh Xuyên tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì trực tiếp xông lên, nắm đấm đấm thẳng lên người đàn ông không biết sống chết trước mặt.
Mà Lưu Phát Lượng cũng không nghĩ tới chuyện tốt của mình sẽ bị quấy rầy, khi thấy Hoắc Cảnh Xuyên, anh ta lập tức nhát gan muốn chết.
Nói chuyện không suy nghĩ nói: “Hay là… Cùng nhau chơi đi…”
“Chơi con mẹ mày.” Hiếm khi Hoắc Cảnh Xuyên chửi bậy, lúc này cuối cùng anh không thể kìm nén nổi ước số bạo lực trong cơ thể, vung nắm đấm đánh lên người Lưu Phát Lượng.
Lưu Phát Lượng muốn chạy trốn, nhưng Hoắc Cảnh Xuyên đâu chịu cho anh ta cơ hội trốn.
Chỉ một lát sau Lưu Phát Lượng bị đánh thương tích đầy mình, nằm trên đất không nhúc nhích.
“Có bị thương chỗ nào không?” Hoắc Cảnh Xuyên đánh Lưu Phát Lượng xong, chạy nhanh tới trước mặt Lục Hướng Noãn, trong mắt tràn ngập lo lắng và khủng hoảng.
“Anh ta không bắt nạt được em.” Lục Hướng Noãn nhìn người đàn ông hơi ngốc trước mặt, chỉ cười.
Giây tiếp theo Hoắc Cảnh Xuyên lập tức ôm chặt cô vào lòng, Lục Hướng Noãn không nhúc nhích được.
Khi Lục Hướng Noãn ngại anh ôm chặt quá cô không thở nổi, cô đột nhiên cảm thấy trên cổ hơi ấm.
“Hoắc Cảnh Xuyên, anh khóc à…” Giọng nói của Lục Hướng Noãn có mấy phần không chắc chắn.
“Không…”
Giọng nói nghẹn ngào rõ ràng là khóc, người đàn ông khẩu thị tâm phi.
“Con trai, con trai, con sao rồi.” Quả phụ họ Lưu vất vả lắm mới đứng dậy được nhìn con trai bảo bối của bà ta cả người là máu nằm trên mặt đất, thì nhanh chóng chạy tới.
Mà cũng lúc này, Hoắc Cảnh Xuyên buông lỏng Lục Hướng Noãn ra.
“Em thật sự không sao, anh ta không chạm vào được em.”
Nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên muốn nghe không phải chuyện này, chỉ cần biết cô bình an thì tốt, những chuyện khác thì anh không muốn biết.
“Sau này không thể đơn độc đi ra ngoài.”
“Ừm.”
Hoắc Cảnh Xuyên thấy cô gái nhỏ đảm bảo với anh, lúc này mới bỏ qua.
Hoắc Cảnh Xuyên ra tay, nhưng mà cô còn chưa ra tay đâu, thù của cô cô muốn tự mình báo.
Cô muốn quả phụ họ Lưu hối hận vì chọc tới cô.
Vì thế Lục Hướng Noãn đi tới trước mặt hai mẹ con quả phụ họ Lưu, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, giọng nói vô cùng lạnh nhạt.
“Muốn gạo nấu thành cơm, sau đó ép tôi gả cho đứa con trai vô dụng của bà sao? Bà thật sự đánh sai chủ ý rồi.”
Nếu cô không cảnh giác, hay là đổi thành những người khác, thật sự là nói không chừng sẽ để bà ta thực hiện được.
Cả nhà bà ta sẽ vui vẻ, nhưng mà nhân sinh đời này của cô gái người ta sẽ bị hủy.
Cho nên khi Lục Hướng Noãn nhìn về phía hai người, không khác gì đang nhìn hai hố phân.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên ở phía sau cô nghe thấy thế gương mặt âm trầm có thể nhỏ ra nước, anh không dám tưởng tượng nếu mình lại đến chậm thêm một bước, cô gái nhỏ sẽ xảy ra chuyện gì.
Nghĩ tới đây, Hoắc Cảnh Xuyên không thể tha thứ cho mình, đồng thời đều đã có ý nghĩ muốn tự tay đâm chết Lưu Phát Lượng.
Chẳng qua hiện giờ quả phụ họ Lưu đâu nghe lọt những lời này, hiện giờ trong đầu bà ta đều là con trai cưng cả người đều là máu.
“Mẹ… Đau… Đau…” Nói một lát, Lưu Phát Lượng phun ra một ngụm máu tươi.
Mà quả phụ họ Lưu lập tức đỏ mắt, ngay sau đó quay đầu gương mặt dữ tợn nhìn Lục Hướng Noãn.
“Con tiện nhân này, trả con trai cho tao.” Quả phụ họ Lưu nói xong, thì lao về phía Lục Hướng Noãn.
Kết quả còn chưa tới gần Lục Hướng Noãn, đã bị Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn ở gần bên bảo vệ Lục Hướng Noãn nhấc chân đá ra ngoài.
Quả phụ họ Lưu ngã mạnh xuống đất, đau đến mức nước mắt bà ta chảy ra.
Nhưng cho dù là như vậy, quả phụ họ Lưu vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Hướng Noãn, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng, ước gì có thể tiến lên xé xuống một miếng thịt của cô.
Lục Hướng Noãn chậm rãi đi tới trước mặt bà ta, rõ ràng trên mặt cô là tươi cười, nhưng không biết vì sao lúc này trong lòng quả phụ họ Lưu sinh ra cảm giác sợ hãi.
Loại phản ứng sinh lý bản năng này khiến quả phụ họ Lưu lùi về sau một bước, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lục Hướng Noãn.
Nhưng cho dù như vậy công phu miệng vẫn là số một, vẫn luôn không biết mệt nói mấy lời khó nghe mắng Lục Hướng Noãn.
Hoắc Cảnh Xuyên ở phía sau Lục Hướng Noãn nghe trên cánh tay nổi đầy gân xanh.
Cô gái nhỏ được anh đặt lên đầu quả tim, không dám nói một câu nặng lời nào, lại bị người ta mắng toàn là đồ đê tiện, tao hóa, chuyện này bảo Hoắc Cảnh Xuyên có thể chịu đựng được kiểu gì.