Sau đó khi Vương Chí Văn nói với anh ta, Hứa Gia Ấn mới kịp phản ứng lúc ấy mình làm ra chuyện ngu ngốc gì, anh ta tức tới mức muốn tát mình hai cái.
Hoắc Cảnh Xuyên đi tới phòng bếp, thì thấy cô gái nhỏ đang cầm muôi xào đồ ăn, vẻ mặt chuyên chú không bị bên ngoài quấy rầy, bận rộn đến mức trên trán đều là mồ hôi.
“Lão tam, con không ở trong phòng nói chuyện với bọn họ, đi ra ngoài làm gì?” Vương Quế Anh đang thái đồ ăn chú ý tới Hoắc Cảnh Xuyên ở cửa.
“Trong phòng quá ngột ngạt, ra ngoài đi dạo.” Hoắc Cảnh Xuyên nói thì nói như vậy, nhưng vẫn cẩn thận tỉ mỉ nhìn Lục Hướng Noãn.
Còn Vương Hiểu Linh và Lý Bình đang bận rộn rửa rau nghe thấy giọng Hoắc Cảnh Xuyên, sợ tới mức tay hơi run rẩy.
Người đàn ông này đúng là đáng sợ, bọn họ cảm thấy anh có thể ăn luôn hai đứa bé.
Lục Hướng Noãn bận rộn nấu đồ ăn nghe thấy giọng Hoắc Cảnh Xuyên, vội vàng đưa muôi cho Vương Quế Anh, bảo bà ấy lật giúp mình, mà cô thì đi ra ngoài.
Vương Quế Anh và Vương Hiểu Linh còn tạm, hai người thấy cảnh này còn có thể tiếp nhận, trái lại Lý Bình thì bị cảnh này làm cho kinh hãi đến mức miệng há to có thể nhét vừa quả trứng gà.
“Cô ấy… Thanh niên trí thức Lục… Anh ấy…”
Lý Bình ấp úng không biết nên nói gì mới phải, dường như có chút không tiêu hóa được hiện thực trước mắt.
Nhìn kiểu gì thanh niên trí thức lục và khối băng kia cũng giống đối tượng của nhau, tuyệt đối không phải, có lẽ là cô ấy hoa mắt.
Đúng vậy, cô ấy hoa mắt.
Hoắc Cảnh Xuyên: “Tôi không xứng được gọi tên sao?”
“Làm việc đi.” Vương Hiểu Linh nói xong thì bận việc tiếp, mà Vương Quế Anh nhìn thấy thế thì trong lòng vừa vui vừa sầu.
Vừa nhìn là biết quan hệ giữa hai người đã tốt hơn, Vương Quế Anh vui là cuối cùng con trai độc thân của bà ấy cũng có đối tượng, hơn nữa trong lòng mình còn hài lòng 100%.
Sầu chính là lão tam nhà bà ấy tìm được đối tượng giống y như tiên nữ, còn mọi mặt đều tốt.
Quá xinh đẹp Vương Quế Anh sợ không giữ được, hơn nữa lão tam nhà bà ấy còn ở bộ đội, sau này còn phải tùy quân, lão tam thường phải bận rộn chuyện ở trong đội, sau nay hai người chắc chắn là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Không phải là lo lắng Lục Hướng Noãn không giữ được, mà do bên ngoài nhiều đàn ông giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, lão tam lại không ở nhà lâu, nhỡ đâu bị người ta dỗ đi, vậy thì làm sao bây giờ.
Nghĩ tới đây Vương Quế Anh không nhịn được thở dài, gương mặt u sầu, không yên lòng dùng muôi lật thịt gà trong nồi.
Lý Bình ở bên cạnh nhìn ra được manh mối, nghĩ tới đại đội trưởng giúp đỡ mình, Lý Bình vội vàng quan tâm hỏi:
“Thím, thím làm sao vậy?”
“Không, không sao.” Vương Quế Anh nói cho qua, dù sao không thể nói chuyện này với người ngoài được.
Lý Bình thấy bà ấy thật sự không muốn nói thì không hỏi lại, mà quay đầu ngồi xổm xuống rửa rau với Vương Hiểu Linh tiếp.
“Cô gái trong thành phố bọn cháu thích mẹ chồng như thế nào?” Vương Quế Anh đột nhiên mở miệng.
“Cô gái trong thành phố ư?” Lý Bình nghiêng đầu nghĩ một lát, cảm thấy không phải là mẹ chồng như bà nội cô ấy là được.
Bà nội cô ấy có tật xấu là luôn chướng mắt mẹ cô ấy, lúc trước khi ở cùng nhau thì thường xuyên sai bảo mẹ cô ấy, hai người vì chút việc nhỏ còn có thể cãi nhau.
Còn có điểm quan trọng nhất là bà nội cô ấy quá trọng nam khinh nữ, cũng vì cô ấy là con gái, cho nên mỗi lần gặp cô ấy sẽ mắng là món hàng phải bù thêm tiền.
May mà cha cô ấy anh minh, vì tránh để mẹ cô ấy và cô ấy chịu ấm ức, trực tiếp đuổi bà nội của cô ấy về nông thôn.
Ngoại trừ ngày lễ ngày tết thăm một lần, mỗi tháng gửi tiền đúng hạn, những chuyện khác đều không quản nữa.
Người đàn ông mà cô ấy bội phục nhất là cha, sau này có cơ hội cô ấy cũng phải tìm người che chở vợ như cha cô ấy.
“Cháu cảm thấy phải tính tình tốt, thích sạch sẽ, những chuyện khác thì không sao.”
Bà nội của cô ấy không sạch sẽ lắm, quần áo trên người mặc mười ngày nửa tháng, đã có mùi còn không chịu thay.
Tính tình tốt, Vương Quế Anh cảm thấy mình nên thay đổi tính cách nóng tính, còn có thích sạch sẽ, Vương Quế Anh cảm thấy mình còn tạm.
Nhưng mà nghĩ tới Lục Hướng Noãn là người thành phố, quyết định lát nữa trở về lại vệ sinh sạch sẽ.
“Thím, còn có một chuyện quan trọng nhất.”
“Thanh niên trí thức Lý, cháu nói đi.” Vừa nghe là chuyện quan trọng nhất, Vương Quế Anh vểnh hai tai lên, không dám thở mạnh nghe cô ấy nói chuyện.