“Là lỗi của cha, là lỗi của cha.” Lục Quốc Khánh thấy con trai tức giận thì nhanh chóng xin lỗi, móc khăn tay trong túi ra lau khô mặt cho cậu ta, nhưng bị Lục Hồng Tinh không kiên nhẫn đẩy ngã xuống đất.
“Đừng chạm vào con.” Sau khi nói xong thì đứng dậy, nhìn Lục Hướng Noãn đang ôm bụng cười: “Lục Hướng Noãn, con mẹ cô.”
“Tay tiện miệng cũng tiện, không hổ là giống hệt chị gái cùng mẹ khác cha của mày, bò từ trong bụng tiện nhân ra.”
Chỉ như vừa rồi không đủ với người nhà này, cho nên Lục Hướng Noãn lấy gậy điện từng dùng lần trước trong không gian ra, giấu trong ta áo.
Khi Lục Hồng Tinh tiến lên định nắm lấy tóc cô, cô ấn chốt mở.
Cảnh tượng Lục Quốc Khánh bị gậy điện giật lúc trước, lúc này trình diễn lần nữa.
Nhìn con trai co giật nằm trên đất, Vương Phượng Kiều nhanh chóng tiến lên, kết quả mới chạm vào cậu ta mình cũng không chịu khống chế toàn thân run lên.
Mà Lục Quốc Khánh nhìn thấy con trai như vậy, nghĩ tới tư vị lúc trước chân đã bước ra lại lùi về.
Nhưng Lục Hướng Noãn không chuẩn bị tha cho bọn họ, vì thế lại tăng hỏa lực điện giật hai người mấy lần mới từ bỏ.
Không quan tâm giống y như nhị đại gia, đi tới trước bàn ăn thịt kho tàu, dù sao cho dù tức giận cũng không thể không ăn đồ ăn ngon được.
“Lục Hướng Noãn, mày…” Lục Thải Liên nhìn thấy em trai còn có mẹ cô ta bị Lục Hướng Noãn biến thành dáng vẻ như quỷ, lập tức muốn mắng ra.
Kết quả còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt của cô chặn trở về.
“Chẳng lẽ cô cũng muốn thử sao?”
“Mày…”
“Tôi rất tốt, cơ thể khỏe hơn gấp bội ăn gì cũng ngon, cô không muốn tự tìm đường chết thì câm miệng cho tôi, đừng quấy rầy tâm trạng tôi ăn cơm.” Lục Hướng Noãn cắn một miếng thịt kho tàu, mềm mại béo ngậy, còn chưa kịp phản ứng đã tiến vào bụng.
Lục Quốc Khánh nhìn con gái thứ như bị trúng tà, muốn ra tay nhưng không dám, tay nâng lên chậm chạp không chịu hạ xuống.
Nửa đĩa thịt kho tàu trên bàn đều vào bụng Lục Hướng Noãn, cô móc khăn tay trong túi ra lau khô khóe miệng, dù sao cô chính là tiểu tiên nữ thích sạch sẽ, sau đó thỏa mãn vỗ bụng.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lục Quốc Khánh, cười xấu xa: “Muốn đánh tôi ư?”
“Không… Không có…” Lục Quốc Khánh nhanh chóng giấu tay ra sau lưng.
Lục Hướng Noãn khẽ ồ một tiếng: “Nam tử hán đại trượng phu, dám làm thì phải dám thừa nhận, đừng nhát gan, nhìn tôi chướng mắt thì cứ nói ra…”
“Thằng bé là em trai mày, mày…”
“Mẹ tôi chỉ sinh ra mình tôi, nó là em trai cái quái gì, đừng rảnh rỗi là nhận thân thích loạn lên.” Lục Hướng Noãn nhìn thoáng qua hai mẹ con trên đất rồi rời mắt, quay đầu vươn tay phải với Lục Quốc Khánh trước mặt.
“Làm gì?” Bị con gái oán trách, trên mặt Lục Quốc Khánh rất khó coi, cho nên giọng điệu không được tốt.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn mặc kệ tâm trạng của ông ta có tốt hay không: “Cho tôi tiền, tôi muốn đến hợp tác xã mua bán mua mấy bộ quần áo mới.”
“Không phải là quần áo của mày còn có thể mặc sao?”
“Con mắt nào của ông thấy quần áo này còn có thể mặc, rách nát đều toàn mụn vá, ống quần còn thiếu một đoạn.” Cô còn chưa nói giày của cô nát đến mức còn lộ đầu ngón chân đâu.
“Tao là cha mày.” Lục Quốc Khánh nhìn cô không biết lớn nhỏ, thì vô cùng bực bội.
“Tôi biết, nếu ông không phải cha tôi, tôi đã sớm lao tới đánh, rảnh rỗi thì ông trốn trong chăn lén vui vẻ đi.” Trong cơ thể Lục Hướng Noãn có chút bạo lực.
Bởi vì từ nhỏ cô đã biết, đối đãi với kẻ ác bạn chỉ có thể ác hơn bọn họ, mới không để mình rơi vào bắt nạt.
“Một câu, có cho hay không, nếu không cho cũng được, đến lúc đó bên ngoài lan truyền mấy lời khó nghe, nói ông vì cưới vợ mới ngược đãi con gái do vợ cũ để lại, vậy thì đừng trách tôi.” Con người Lục Quốc Khánh rất để ý mặt mũi, cho nên Lục Hướng Noãn nắm chắc được điểm yếu của ông ta, nói xong thì rời đi.
“Cho, tao cho mày.”
“Đưa từ sớm có phải tốt không, tôi đỡ phải lãng phí miệng lưỡi.”
Con mẹ nó, con nhóc chết tiệt này chắc chắn là tới đòi nợ.
Lục Quốc Khánh không tình nguyện móc túi tiền ra, đang chuẩn bị rút mấy tờ ra thì thấy Lục Hướng Noãn trực tiếp vươn tay đoạt hết tiền trong túi ông ta.
“Cảm ơn.” Lục Hướng Noãn lắc lư túi tiền trên tay, phình to, vừa nhìn là biết bên trong có không ít tiền.
“Mày không thể lấy hết tiền được.”
Phải biết rằng con người ông ta giả vờ hào phóng, còn thích khoe khoang, số tiền này là tiền lương hai tháng của ông ta, ném cho Vương Phượng Kiều một ít phí sinh hoạt thì không còn thừa bao nhiêu, không thể để con nhóc chết tiệt này mang hết đi được.