Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 660 - Chương 660: Ông Già, Nghe Kiến Thiết Kiến Quốc Nói Đi

Không xác định Chương 660: Ông già, nghe Kiến Thiết Kiến Quốc nói đi

“Anh em nhà mình nói xin lỗi cái gì, em cưới thanh niên trí thức Lục anh ủng hộ em, nếu lúc trước không có thanh niên trí thức Lục chân em đã không khỏi như bây giờ.” Hoắc Kiến Thiết vui tươi hớn hở nói, chẳng qua nói xong thì nước mắt chảy ra.

“Cha mẹ, con không sợ bị liên lụy, có thể đừng đoạn tuyệt quan hệ được không ạ, con không nỡ.”

Hoắc Kiến Quốc cũng nhanh chóng bày tỏ thái độ:

“Cha mẹ, con cũng thế, lão tam cưới thanh niên trí thức Lục, con đồng ý 100%, có thể đừng đoạn tuyệt quan hệ có được hay không. Cho dù có hậu quả gì, chúng con đều có thể tiếp nhận.”

Đối với hai anh em Hoắc Kiến Thiết mà nói, có cha mẹ mới có nhà.

“Không được, chuyện này là vì muốn tốt cho các con, cha mẹ không thể quá ích kỷ được. Huống chi chúng ta chỉ thể hiện ra bên ngoài cho mọi người thấy, nhưng vẫn qua lại ngầm với nhau mà.”

Hoắc Đại Khánh không chịu thỏa hiệp, ông ấy không thể vì lão tam, mà khiến cuộc sống của lão đại và lão nhị bị đảo loạn.

Đừng nhìn ông ấy thường ngày thiên vị lão tam, nhưng chân chính gặp phải chuyện gì đó, ông ấy vẫn sẽ cố gắng xử lý mọi việc thật công bằng.

Hai anh em Hoắc gia vừa định mở miệng nói tiếp, thì bị Hoắc Đại Khánh dùng thái độ cứng rắn đè ép xuống.

Cuối cùng mấy người bàn bạc xong, là nghe theo lời Hoắc Đại Khánh nói, chuyện đoạn tuyệt quan hệ, ngày mai sẽ tìm người trong đội viết thư đoạn tuyệt quan hệ.

Có thư đoạn tuyệt quan hệ ở đây, cho dù sau này lão tam xảy ra chuyện gì đều không liên quan tới nhà lão đại và lão nhị.

Cuối cùng hai anh em chỉ có thể rưng rưng tiếp nhận hiện thực.

“Anh cả, anh hai, sau này cần em giúp chuyện gì cứ việc nói.” Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên chỉ có thể làm được như vậy.

“Anh em chúng ta nói mấy lời này làm gì, sau này chiếu cố thanh niên trí thức Lục thật tốt là được, đừng để cô ấy bị bắt nạt. Người ta là cô gái từ thành phố tới, gả đến nông thôn chúng ta, nói đi nói lại đều là chúng ta bạc đãi người ta.”

Lúc này Hoắc Kiến Quốc thu hồi dáng vẻ thường ngày, bắt đầu có giác ngộ làm anh trai.

“Ừm.”

Hoắc Đại Khánh thấy anh em bọn họ không vì chuyện này mà tức giận với nhau, trái lại trong lòng vui vẻ.

“Lão đại, lão nhị, chuyện này là lỗi của người làm cha mẹ bọn cha, cho nên sau này hàng năm các con không cần hiếu kính với cha mẹ.”

Nếu là bình thường nghe không cần cho lương thực, Hoắc Kiến Quốc chắc chắn sẽ vui sướng nhảy cao ba thước, nhưng hôm nay anh ta không có tâm trạng đó.

“Cha, nên hiếu kính vẫn phải đưa ạ.”

“Lão nhị nói rất đúng, cho dù thế nào hai người vẫn là cha mẹ của bọn con, con trai hiếu thuận cha mẹ là chuyện đương nhiên. Nếu cha mẹ không đồng ý mà nói, vậy thì con không đồng ý viết thư đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ.” Hoắc Kiến Thiết cũng tức giận nói.

“Ông già, nghe Kiến Thiết Kiến Quốc nói đi.” Vương Quế Anh vỗ cánh tay của Hoắc Đại Khánh, nói.

Đến lúc đó nghĩ cách trợ cấp trở về là được.

“Được rồi.”

Đến đây, chuyện này mới xem như kết thúc.

Đợi đám Hoắc Kiến Thiết muốn rời đi, Vương Quế Anh mới gọi Hoắc Kiến Quốc lại.

“Trong nhà không có phụ nữ không được, nếu con muốn sống tốt với Phúc Ni, ngày mai đi đón nó trở về, nhiều ngày như vậy có lẽ cũng đã nhớ lâu. Nếu sau này không muốn sống yên ổn, vậy thì ly hôn đi.”

“Con muốn sống thật tốt với Phúc Ni, mấy đứa bé trong nhà cũng không thể tách rời mẹ.” Giọng nói của Hoắc Kiến Quốc nhỏ như muỗi kêu.

“Vậy thì được, dù sao mẹ kế vĩnh viễn kém mẹ ruột, con ở đây đợi một lát.” Vương Quế Anh nói xong thì rời đi.

Đợi khi bà ấy trở về, trên tay có 2.5 cân bột ngô.

“Hai ngày nữa đi đón người, đi tay không cũng không được. Năm trước bên nhà mẹ vợ con thu hoạch không tốt, có lẽ năm nay sẽ nghèo rớt mồng tơi, con đưa bột ngô qua đi.”

“Cảm ơn mẹ.”

“Khách sáo với mẹ làm gì, nhanh về nhà đi, lát nữa đứa bé tỉnh dậy không tìm thấy con lại khóc.”

Hoắc Kiến Thiết đi về phòng.

Lưu Chiêu Đệ nghe được tin chồng mình mang về, thì cảm thấy luống cuống.

Cô ấy là người không có chủ kiến, trước khi lập gia đình thì nghe lời mẹ cô ấy, sau khi lập gia đình thì nghe lời mẹ chồng, may mắn mệnh cô ấy tốt gả cho cả nhà phúc hậu như vậy.

Cha mẹ chồng vẫn luôn đối xử tốt với cô ấy, cho tới bây giờ đều chưa từng mắng cô ấy, cho nên Lưu Chiêu Đệ đã sớm coi hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh thành cha mẹ ruột.

Cho nên khi cô ấy nghe được tin tức này, trong lòng khổ sở không kém gì hai anh em Hoắc Kiến Thiết.

 


Bình Luận (0)
Comment