Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 665 - Chương 665: Ăn Ngon Không

Không xác định Chương 665: Ăn ngon không

Nếu anh thiếu tiền tiêu, thì tìm Lục Hướng Noãn lấy là được.

Khi hấp bánh bao, Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh nhóm lửa, trông nồi.

Hai người bận việc cả ngày, cuối cùng hấp bốn nồi, trong đây là hai nồi bánh bao hai nồi màn thầu.

“Ăn ngon không?” Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên ăn mấy miếng là hết cái bánh bao, thực sự bị dọa, dù sao bánh bao cô làm đều không nhỏ, một cái to cỡ bàn tay của Hoắc Cảnh Xuyên.

“Ăn ngon.” Đây là bánh bao ngon nhất đời này Hoắc Cảnh Xuyên ăn được, không gì sánh nổi.

Hoắc Cảnh Xuyên ăn liên tục năm cái bánh bao mới dừng lại, mà Lục Hướng Noãn thấy Hoắc Cảnh Xuyên ăn no, nhanh chóng gói cho anh bốn cái bánh bao, bốn cái màn thầu, bảo anh đưa về cho cha mẹ anh nếm thử.

Hoắc Cảnh Xuyên thấy Lục Hướng Noãn là thiệt tình thực lòng, thì xách theo mấy thứ này đi trở về.

Trước khi rời đi, anh còn không quên hôn trộm Lục Hướng Noãn một cái.

Mà Lục Hướng Noãn không có biện pháp với anh, cũng không biết gần đây bị làm sao, hình như Hoắc Cảnh Xuyên bị quỷ quấn thân, mỗi ngày đều dính lấy cô, chỉ thiếu đi theo khi đi vệ sinh.

Lục Hướng Noãn lắc đầu, xoay người vào phòng cầm mấy cái bánh bao thịt còn có màn thầu đi đến khu thanh niên trí thức.

Đợi khi cô tới khu thanh niên trí thức thì phát hiện bầu không khí hơi nghiêm trọng, ngay cả Hứa Gia Ấn thường ngày nói nhiều đều trở nên im lặng khác thường.

Trong lúc nhất thời Lục Hướng Noãn cau mày lại: “Làm sao vậy?”

Cô không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, đám người ở khu thanh niên trí thức vẫn luôn bảo vệ mình, cộng thêm cũng biết đúng mực.

Cho dù Lục Hướng Noãn là người có ý chí sắt đá, cũng bị tình cảm của bọn họ làm cho cảm động.

Không biết sao lại thế này, Lục Hướng Noãn cảm thấy mình thật sự có thêm chút tình cảm hơn ở hiện đại.

“Không… Không có gì.” Hứa Gia Ấn lắp bắp nói.

Lục Hướng Noãn không phải là kẻ ngốc, rõ ràng là Hứa Gia Ấn có tâm sự, thấy anh ta không nói Lục Hướng Noãn không hỏi nữa, lát nữa hỏi Lý Bình là được.

“Đây là bánh bao tôi gói, anh cầm đi chia cho mỗi người đi.” Lục Hướng Noãn đưa cho thanh niên trí thức nam.

Mà Hứa Gia Ấn nhìn thấy bánh bao còn có màn thầu đều là bột mì trắng, lập tức cảm thấy đồ hơi phỏng tay, nhanh chóng trả lại Lục Hướng Noãn.

“Thanh niên trí thức Lục, chúng tôi không thể nhận thứ này được, cô mau mang về đi, bọn tôi đã ăn cả rồi.”

Lần trước đến nhà Lục Hướng Noãn ăn cơm, đã ăn rất nhiều, vốn dĩ trong lòng có chút áy náy, lúc này lại nhận vậy anh ta thành người nào.

“Tôi đã mang tới, nếu anh không ăn lát nữa tôi mang về cho Phú Quý ăn.”

Phú Quý, Hứa Gia Ấn biết, nó là con chó trông cửa thanh niên trí thức Lục nuôi, tên này cũng giống với tên con trai út nhà chú Cẩu Tử.

Con chó kia hơi ngốc nhìn cũng có chút giống con trai út nhà chú Cẩu tử, nhưng mà Hứa Gia Ấn không dám nói mấy lời này ra.

Anh ta sợ nói ra sẽ bị chú Cẩu Tử đuổi đánh, mà cơ thể nhỏ này của anh ta không thể chịu đòn được.

“Tôi nhận, tôi thay mặt mấy bọn họ cảm ơn thanh niên trí thức Lục.” Đương nhiên là Hứa Gia Ấn biết Lục Hướng Noãn nói dối, chính là muốn trong lòng bọn họ không có gánh nặng gì nhận lấy đồ.

“Thanh niên trí thức Lục, cô là người tốt.” Hứa Gia Ấn nghĩ một lát, lại nói thêm một câu.

Mời bọn họ ăn cơm, còn tặng bọn họ bánh bao, chỉ ngửi mùi thôi Hứa Gia Ấn đều cảm thấy khói mù lúc trước đã xua tan không ít.

Anh ta thèm đến mức luôn phân bố nước bọt, muốn cầm lấy bánh bao trắng trẻo mập mạp kia cắn một miếng.

Lục Hướng Noãn đột nhiên muốn trêu đùa anh ta, cố ý xụ mặt nói: “Bây giờ mới biết sao?”

Hình như là cơ thể trẻ tuổi nên nội tâm cũng trẻ ra không ít, nếu là bình thường cô đâu có ý nghĩ ấu trĩ như vậy.

Hứa Gia Ấn vừa thấy lại là mình nói sai, chọc Lục Hướng Noãn tức giận thì hoảng loạn vội vàng giải thích:

“Không… Cô vẫn luôn… Vẫn luôn rất tốt… Là tôi…”

Thấy Hứa Gia Ấn sốt ruột đến mức khóc, Lục Hướng Noãn mới dừng lại, cười tủm tỉm nói:

“Đùa anh thôi, nhanh đưa bánh bao đi, nếu không lát nữa nguội sẽ không ngon, tôi phải đi đưa cho đám Vương Hiểu Linh.”

“Ừm.” Hứa Gia Ấn gật đầu, sau đó chạy vào phòng.

Mà anh ta rời đi sắc mặt Lục Hướng Noãn lại thay đổi, sau đó đi tới phòng của đám thanh niên trí thức nữ.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô về lại căn phòng này kể từ khi dọn ra khỏi khu thanh niên trí thức, thường ngày giường đất vẫn còn rộng rãi hiện giờ trở nên vô cùng chen chúc, bên trên đều là đệm chăn gối.

 


Bình Luận (0)
Comment