Không có biện pháp, ai bảo bọn họ sai trước, hơn nữa lương thực trong tay đám thanh niên trí thức cũ có một nửa là mua giá cao từ chợ đen.
Trong tay Thạch Hồng Ngọc không có tiền, khi tới cô ta bị trong nhà cướp sạch, cho nên nhiều ngày như vậy vẫn luôn dựa vào Mã Vĩ Danh nuôi.
Hiện giờ phải bồi thường tiền, bên Mã Vĩ Danh đã không được, bởi vì anh ta bị người ta đánh ngất xỉu.
Mà khu thanh niên trí thức cũng không được, trải qua chuyện này cô ta đã đắc tội hết mọi người, cho nên nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể xin Hoắc Cảnh Xuyên giúp đỡ.
Vừa vặn dựa vào chuyện vay tiền này, có thể tiến thêm một bước câu thông với anh.
Thạch Hồng Ngọc không tin, mình không chinh phục được anh.
Chẳng qua khi Thạch Hồng Ngọc tìm Hoắc Cảnh Xuyên vay tiền, trực tiếp bị anh từ chối, còn nói gia sản của anh đều ở trong tay đối tượng của anh.
Đối tượng, còn không phải là Lục Hướng Noãn sao.
Thạch Hồng Ngọc nghe anh nói như vậy suýt nữa không thở nổi, trong lòng tràn ngập chua xót.
Sao cô ta có thể kém Lục Hướng Noãn chứ?
Mà Lục Hướng Noãn rất hài lòng đối với cách làm của Hoắc Cảnh Xuyên, đối đãi với loại người này nên làm như vậy.
“Cô không cần hỏi, không có tiền, không cho vay. Cho dù tôi có tiền cũng không cho cô vay, tôi chính là người thiếu đạo đức như vậy.”
Lục Hướng Noãn lạnh lùng nhìn cô ta, trong mắt có chút ánh sáng lạnh lẽo, đối với loại người trong ngoài giấu dao này, từ trước tới nay cô chú trọng mau chuẩn tàn nhẫn.
Đặc biệt là người này còn mơ ước người đàn ông của cô, nếu cô thật sự giúp người này, vậy cô mới là kẻ ngốc.
Mọi người nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy đều che miệng cười trộm, nhưng thật ra Hứa Gia Ấn và Lý Bình thật sự không nhịn được, cười phá lên ha ha ha ha ha.
Chuyện này khiến Thạch Hồng Ngọc cảm thấy rất mất mặt, cô ta ổn định tinh thần, nhìn Lục Hướng Noãn nhỏ giọng nói:
“Làm người nên xử sự có tình, mai sau gặp lại còn vui. Thanh niên trí thức Lục, có đôi khi làm người đừng quá tuyệt tình.”
“Con người tôi ấy à, chỉ thích bức người ta đến đường cùng.” Lục Hướng Noãn cũng không cam lòng yếu thế đánh trả nói.
Hoắc Cảnh Xuyên cười, anh thích cô gái nhỏ như vậy.
Lúc này Thạch Hồng Ngọc thật sự không biết nên nói gì, nhìn Hoắc Cảnh Xuyên nói:
“Đồng chí Hoắc, trong tay tôi thật sự không có tiền, anh giúp tôi một lần đi, tôi đảm bảo có tiền sẽ lập tức trả lại anh.”
Vương Hiểu Linh thấy cô ta còn chưa từ bỏ ý định dây dưa với Hoắc Cảnh Xuyên, thì mở miệng nói:
“Thạch Hồng Ngọc, sao cô không biết xấu hổ như vậy? Hoắc Cảnh Xuyên người ta đã nói không cho cô vay, sao cô còn không thấy xấu hổ vay tiền như vậy.
Da mặt của cô đúng là dày, sao cô không biết xấu hổ như vậy, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải loại người như cô.”
Người đàn ông này là người đàn ông của Lục Hướng Noãn, cô ấy tuyệt đối không cho phép có người phá rối.
Thạch Hồng Ngọc có nắm chắc nói: “Thanh niên trí thức Vương, tôi không vay tiền cô, cô ở đó kêu gào cái gì.”
Khi Vương Hiểu Linh đang định mở miệng nói lại, Hoắc Cảnh Xuyên mở miệng, chỉ thấy anh trầm giọng nói:
“Ý của thanh niên trí thức Vương chính là ý của tôi, không có là không có. Còn nữa, cô khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”
Vương Hiểu Linh nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói như vậy, trong lòng thầm than: “Không hổ là hai vợ chồng, nói chuyện đều độc miệng như thế, quả thực chính là trời sinh một đôi.”
Thạch Hồng Ngọc bị anh làm cho xấu hổ gương mặt hết trắng lại xanh, lúc này cô ta nghẹn họng hoàn toàn không nói nên lời.
Cuối cùng thật sự không có biện pháp, cô ta bàn bạc với Hoắc Đại Khánh viết giấy vay nợ cho đám thanh niên trí thức cũ, đợi sau này có tiền thì trả bọn họ.
“Cô ăn lương thực của ai, thì thương lượng với người đó, bàn bạc với tôi cũng vô dụng.” Hoắc Đại Khánh lập tức mở miệng phủ quyết.
Vốn dĩ tưởng là người tốt, ai biết là người có ý xấu, ông ấy thật sự nhìn nhầm rồi.
Lúc này Thạch Hồng Ngọc hoàn toàn đen mặt, cô ta không biết làm gì chỉ có thể nghe theo phương pháp Hoắc Đại Khánh nói, bàn bạc với đám thanh niên trí thức cũ.
Nhưng đám thanh niên trí thức cũ căn bản không đồng ý, bởi vì sau này bọn họ không muốn có bất cứ lui tới gì với gậy thọc phân này.
Cuối cùng vẫn là Đàm Phượng Kiều đưa ra ý bảo Thạch Hồng Ngọc dùng đồ đổi.
Thạch Hồng Ngọc không có cách nào chỉ có thể cầm 4 cân bông Mã Vĩ Danh tặng cô ta đưa cho thanh niên trí thức cũ, mới xem như giải quyết chuyện này.