“Mới sao?” Lục Hướng Noãn nhìn khăn lông trong tay Hoắc Cảnh Xuyên.
“Ừm, mẹ anh chuẩn bị, bọn họ rất hài lòng về em, cho nên đừng quá câu nệ.” Hoắc Cảnh Xuyên nhẹ giọng nói.
Vương Quế Anh bưng đồ ăn từ trong bếp ra nhìn thấy cảnh này, sợ hai người nhìn thấy bà ấy thì không được tự nhiên nên nhanh chóng đặt đồ ăn xuống chạy ra ngoài.
Hôm nay là 30 tết, cộng thêm Lục Hướng Noãn tới nhà ăn cơm, Vương Quế Anh chuẩn bị rất long trọng, có tổng cộng mười món ăn.
Tượng trưng cho thập toàn thập mỹ.
Có thể nói, Vương Quế Anh vì làm món ăn hôm nay mà sử dụng hết bản lĩnh của mình, chỉ sợ Lục Hướng Noãn không hài lòng.
Lục Hướng Noãn nhìn một bàn đồ ăn, nhưng nhớ tới một video cô từng lướt thấy trên mạng trong kiếp trước.
Cô gái và đối tượng của cô ấy hẹn hò ba năm, khi sắp bàn chuyện cưới hỏi cô gái mua vé xe cùng đối tượng về nhà gặp cha mẹ.
Về đến nhà ăn bữa cơm đầu tiên là cơm thừa canh cặn tối qua cha mẹ anh ta ăn còn dư lại, cô gái không để trong lòng.
Ngày hôm sau tốt hơn một chút nhưng cũng không tốt hơn chỗ nào, mì canh suông, còn có rau 5 tệ nửa cân trong siêu thị.
Bạn bè trên mạng nhìn thấy thế vội khuyên cô gái nhanh chia tay, dù sao thái độ của nhà người ta đã thể hiện rõ, nhưng cô gái yêu đến mù quáng không chịu chia tay.
Mãi đến khi nghe bạn trai nói chuyện với mẹ, mới biết sở dĩ mẹ anh ta làm như vậy hoàn toàn là vì không thích cô ấy.
Không chỉ như thế, còn nói cô ấy là món hàng lỗ vốn không có tiền, lúc này cô gái mới nản lòng thoái chí đưa ra ý chia tay rời đi.
Cô nhớ rõ phía dưới video có một bình luận được ghim lên đầu là: “Người nhà trai có tốt hay không, có thể nhìn ra được từ bữa cơm đầu tiên.”
Hiện giờ là năm mất mùa, hai vợ chồng Hoắc gia còn có thể chuẩn bị phong phú như vậy, có gà có cá có thịt, chỉ thiếu hầm bọn họ bưng lên.
Chắc là phí không ít tâm tư.
Vương Quế Anh thấy Lục Hướng Noãn nhìn đồ ăn vẫn luôn sững sờ, cũng không động đũa, trong lòng có chút lúng túng:
“Thanh niên trí thức Lục, mấy món này thím nấu cũng không biết có hợp khẩu vị của cháu hay không, cháu ăn tạm nhé. Lần sau cháu thích ăn món gì thì nói với thím, thím nấu cho cháu ăn.”
Lúc này Lục Hướng Noãn mới lấy lại tinh thần nói: “Thím, rất phong phú, cháu rất thích, thật sự là làm phiền thím và chú quá.”
“Không phiền không phiền, chuyện này có gì mà phiền, nếu cháu thích lần sau thím lại nấu cho cháu.”
…
“Cảm ơn thím ạ.” Lục Hướng Noãn vươn tay gắp nấm xào trứng gà gần cô nhất.
Là món ăn gia đình rất bình thường, nhưng Lục Hướng Noãn lại ăn ra tràn ngập hương vị gia đình.
Khi ăn cơm, Vương Quế Anh sợ Lục Hướng Noãn ăn không đủ no, đã dùng đũa mới gắp cho cô rất nhiều món, bát nhỏ đã sắp thành ngọn núi.
Thật sự không từ chối được nhiệt tình của Vương Quế Anh, Lục Hướng Noãn nhanh chóng nhờ Hoắc Cảnh Xuyên bên cạnh giúp đỡ.
Hoắc Cảnh Xuyên cười một cái, sau đó mở miệng nói: “Mẹ thanh niên trí thức Lục ăn ít, không ăn hết nhiều món như vậy.”
“Được rồi được rồi, thanh niên trí thức Lục, đến nơi này cứ coi như là nhà mình, ngàn vạn lần đừng khách sáo với thím, biết chưa?”
Hoắc Đại Khánh ở bên cạnh cũng làm thần trợ công.
“Dạ, thím.”
Lúc này Vương Quế Anh mới dừng gắp đồ ăn cho Lục Hướng Noãn, nói ra gắp đồ ăn cho cô như vậy thật sự khiến người ta nghiện.
Sủi cảo Lục Hướng Noãn bảo Hoắc Cảnh Xuyên mang tới cũng được Vương Quế Anh nấu bưng lên.
Vương Quế Anh sợ không đủ ăn, còn nấu luôn một ít sủi cảo nhân dưa chua thịt gà mình làm lên.
Lục Hướng Noãn gói nhân cải thảo thịt heo, Hoắc Đại Khánh gắp lên còn chưa cắn một miếng, đã khen ngon.
Khen Lục Hướng Noãn da mặt dày cũng hơi ngượng ngùng.
“Có đồ ăn, còn không chặn được miệng ông.” Vương Quế Anh nhìn ra được Lục Hướng Noãn đỏ mặt, nên gắp một miếng sủi cảo nhét vào miệng ông ấy.
Lúc này cái miệng lải nhải của Hoắc Đại Khánh mới bị bịt kín.
Tóm lại bữa cơm này ăn trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ, đây là loại cảm giác Lục Hướng Noãn chưa từng có.
Khi ăn tết, phần lớn thời gian cô đều ăn một mình, khi cô còn rất nhỏ, mỗi lần người nhà kia đi ra ngoài ăn cơm đoàn viên đều cố ý bỏ lại cô.
Sau này lớn lên, vẫn luôn bận rộn trong công việc, mỗi lần tới mấy ngày ăn tết cô luôn chủ động xin tăng ca.
Nhưng Hứa Nhạc chê cô ở một mình quá cô đơn, lần nào cũng đặt một bàn cơm tất tiên ở tiệm cơm gần bệnh viện, ăn tết với cô.
Bao lì xì, quà tết đều không ít, mỗi năm đều thay đổi, có thể nói đối với cô mà nói, Hạ Vân thật sự là hơn cả người nhà.