Vương Quế Anh cố ý phụng phịu nói, nhưng mà dọa Lưu Chiêu Đệ sợ hãi, chỉ có thể nhận lấy số tiền này, còn không quên cảm ơn mẹ chồng.
Lúc này sắc mặt Vương Quế Anh mới tốt hơn một chút, mãi đến khi thấy bọn họ rời đi bà ấy mới vào nhà.
“Món này là Chiêu Đệ và Kiến Thiết làm cho thanh niên trí thức Lục, thanh niên trí thức Lục mau nếm thử đi.” Vương Quế Anh nói.
Lục Hướng Noãn cũng rất kinh ngạc, dù sao cô ít khi tiếp xúc với hai vợ chồng Hoắc Kiến Thiết, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên thì đôi mắt lập tức sáng tỏ.
“Ăn ngon ạ.” Lục Hướng Noãn thật sự không nói dối, thịt gà này nấu không nát chút nào, còn rất ngon miệng.
Bên trong còn thêm ớt và tiêu, khiến người ta ăn thử một miếng là muốn ăn miếng thứ hai.
“Tay nghề nấu ăn của Chiêu Đệ thật tốt.” Vương Quế Anh ăn một miếng cũng không nhịn được khen ngợi.
Con dâu cả của bà ấy mặt nào cũng tốt, chỉ quá yếu đuối, đều tại nhà mẹ đẻ không phải người, cô gái tốt như vậy bị bọn họ dưỡng ra tính tình như thế.
Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh thấy cô thích ăn, thì dùng đũa gắp rất nhiều cho cô, mãi đến khi Lục Hướng Noãn trừng anh, anh mới dừng tay.
Nhưng mà trong lòng đã có tính toán.
Lục Hướng Noãn ăn no căng, khi trở về là được Hoắc Cảnh Xuyên đưa về.
Lục Hướng Noãn mới đi đến gần nhà, thì thấy đám Vương Hiểu Linh đợi ở cửa nhà cô.
“Lục Hướng Noãn.”
Vương Hiểu Linh ôm hạt dẻ đã rang vẫy tay với Lục Hướng Noãn.
“Sao các cô lại tới đây?” Lục Hướng Noãn vừa nói chuyện, vừa không quên mở cửa cho bọn họ.
“Tết năm nay phải gác đêm, chúng em lo lắng một mình chị ở nhà quá cô đơn, cho nên tới đây với chị.” Lý Bình líu ríu nói.
Trong tay cô ấy ôm túi hạt dưa, là cô ấy dùng hai viên kẹo thỏ trắng đổi với người trong đội.
Lục Hướng Noãn nghe bọn họ nói như thế thì dừng tay một lát, một dòng nước ấm lướt qua trong lòng, sau đó làm bộ như không có chuyện gì đẩy cửa ra.
“Vào đi.”
Đợi vào nhà Lục Hướng Noãn châm đèn dầu, phát hiện cả đám bọn họ đều lạnh tới mức môi trắng bệch.
“Mọi người đến lúc nào thế?”
“Vừa đến vừa đến.” Cuối cùng Hứa Gia Ấn cũng cướp được mở miệng, nhưng nhìn thoáng qua Lục Hướng Noãn xong lập tức thẹn thùng cúi đầu.
Cảnh này trùng hợp bị Hoắc Cảnh Xuyên thấy được, trong lòng anh khó chịu muốn chết.
Anh càng nhìn Hứa Gia Ấn muốn cướp vợ anh trước mắt càng không vừa mắt, thậm chí đã có ý nghĩ đánh anh ta ra ngoài.
Mà Hứa Gia Ấn không biết vì sao, đột nhiên lạnh run một cái.
Lục Hướng Noãn lấy đường đỏ trong nhà pha cho bọn họ mỗi người một bát nước đường đỏ, xua tan hơi lạnh.
Khi mọi người nhìn nước đường đỏ trong tay mình, đều cảm thấy Lục Hướng Noãn tiêu pha rồi.
Nhưng mà trong căn phòng vắng vẻ này, cũng vì có mấy bọn họ mà trở nên náo nhiệt hơn.
Mấy người ngồi trên giường đất, cắn hạt dưa, ăn hạt dẻ rang, nói chuyện phiếm với nhau, tóm lại là mọi người đều có gì nói nấy, không kiêng kỵ gì.
Lục Hướng Noãn cũng bị bầu không khí náo nhiệt lây nhiễm, nói chuyện nhiều hơn xưa một chút.
Trái lại tươi sáng hơn trước không ít.
“Đồng chí Hoắc, anh nói chuyện trong bộ đội cho chúng tôi nghe đi.” Người nói chuyện là Võ Thắng Lợi.
Có lẽ trong lòng mỗi người đàn ông đều có giấc mơ anh hùng, từ nhỏ Võ Thắng Lợi đã muốn đi tòng quân, nhưng mà sức khỏe, chiều cao của anh ta đều không đạt tiêu chuẩn.
Anh ta bất đắc dĩ chỉ có thể từ bỏ, nhưng mà chuyện này không có nghĩa anh ta không sùng bái những anh hùng bảo vệ quốc gia.
Con người anh ta vô cùng tôn kính bọn họ, kính yêu bọn họ.
Những người khác cũng ầm ĩ bảo anh kể một chút, bọn họ cũng muốn biết chuyện bên ngoài thành thị và nông thôn.
Mà Lục Hướng Noãn cũng có chút tò mò, nghiêng đầu nhìn Hoắc Cảnh Xuyên, ánh mắt tràn ngập tò mò lập tức bắn vào trái tim anh.
Vì thế Hoắc Cảnh Xuyên lập tức mở miệng nói mấy chuyện không quan trọng lắm trong bộ đội bọn họ.
Còn chuyện không nên nói, anh không nói một câu.
Mọi người ở đây lắng nghe đều thổn thức, bọn họ không nghĩ tới tiến vào bộ đội mỗi ngày trên đùi còn phải buộc bao cát chạy 10 kilomet.
Mười kilomet, ngay cả ngồi xe bò bọn họ còn chê xóc nảy, càng khỏi phải nói dùng hai chân đi bộ.
Không chỉ như thế, đầu còn phải ghim vào cạp quần, đây là dùng sinh mệnh thủ vệ phía trước, bảo vệ bọn họ.
Vừa so với Hoắc Cảnh Xuyên, đám Vương Chí Văn cảm thấy mình chịu chút mệt đó không tính là mệt, vậy mà bọn họ còn mỗi ngày kêu khổ thấu trời.
Nhất thời trên mặt mấy người nóng rát, xấu hổ muốn chết.