“Lão tam nhà chúng tôi đã có đối tượng, bà Hoa, bà đừng tốn miệng lưỡi nữa.”
Vương Quế Anh thấy bà ta không đi, trực tiếp đẩy bà ta đi.
Bà Hoa nghe thấy thế ngẩn ra, nhưng nghĩ tới chỗ tốt bên kia cho, bà ta cảm thấy mình nên tranh thủ một chút.
Có câu nói rất đúng, chỉ cần cuốc vung chuẩn, không có góc tường nào không đào được, bà ta không tin nhà đồ tể họ Hồ cho nhiều điều kiện như vậy mà người Hoắc gia không động lòng.
Bà già như bà ta nghe đã động lòng muốn chết, ước gì trong nhà có con trai, tới cửa nhà đồ tể họ Hồ ở rể cũng được.
Bà Hoa suy nghĩ cẩn thận vội mở miệng nói:
“Chị gái à, đồ tể họ Hồ đã nói, chỉ cần gả vào của hồi môn là 500 tệ. 500 tệ đấy, chị suy nghĩ lại đi, người ta còn tặng máy may…”
Vương Quế Anh thấy bà ta không đi, ánh mắt đánh giá khắp nơi, cuối cùng cầm lấy cái chổi to đánh về phía bà Hoa.
“Tôi nói không cần không cần, bà nghe không hiểu sao?”
Theo đạo lý mà nói bịa đặt chỉ cần một cái miệng, bác bỏ tin đồn thì chạy gãy chân, đắc tội người nào không thể đắc tội bà mối, nhưng mà Vương Quế Anh lo lắng chuyện tới cửa làm mai truyền tới tai Lục Hướng Noãn.
Đến lúc đó hai người vì chuyện này mà sinh ra xa cách, vậy thì không tốt.
Nghĩ tới đây Vương Quế Anh nổi giận, ước gì có thể tiến lên đá bà già không nghe hiểu tiếng người này.
“Chị à, chị làm gì thế, có được hay không thì cứ nói, chị lấy chổi là có ý gì.”
…
Hoắc Cảnh Xuyên mới tỉnh ngủ ở trong phòng nghe thấy tiếng ồn ào, cúi đầu nhìn thoáng qua quần lót phủ kín vật thể vẩn đục, nhanh chóng giấu nó đi.
Ngay sau đó thay cái mới, mặc xong quần áo thì đi ra ngoài.
“Mẹ, có chuyện gì thế?”
“Lão tam, sao con lại ra đây, nhanh về phòng đi.” Vương Quế Anh vừa thấy Hoắc Cảnh Xuyên đi ra thì tức tới mức dậm chân, sợ bà Hoa thấy được anh, lại giống như ruồi bọ lượn lờ xung quanh anh.
“Cậu là đồng chí Hoắc Hoắc Cảnh Xuyên đúng không?”
Bà Hoa nhìn Hoắc Cảnh Xuyên, trong lòng cảm thán ánh mắt của con gái nhà đồ tể họ Hồ đúng là cao.
Bà ta làm mai nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được cậu nhóc đẹp trai như vậy, hơn nữa khi tới nghe người ta nói ở bộ đội còn làm đoàn trưởng, chẳng qua bị thương về nhà dưỡng thương tới bây giờ.
Nghĩ tới diện mạo của con gái nhà đồ tể họ Hồ, bà Hoa làm mối nhiều năm lần đầu tiên cảm thấy mệt muốn chết.
Việc này thực sự mà thành, quả thực chính là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Hoa tươi là vị trước mặt bà ta, mà cứt trâu đương nhiên là chỉ con gái béo nhà đồ tể họ Hồ.
Hoắc Cảnh Xuyên không đáp lời bà ta, mà nhìn Vương Quế Anh.
“Đừng để ý tới bà ta, con nhanh về phòng đi.”
Tên nhóc thối này không nghe hiểu lời mình nói sao?
Hiện giờ Vương Quế Anh muốn treo anh lên đánh một trận.
“Dạ.” Hoắc Cảnh Xuyên nghe lời về phòng.
Nhưng không ngờ bà Hoa ở bên cạnh sốt ruột, sợ Hoắc Cảnh Xuyên rời đi chuyện này không thành bà ta nhanh chóng kéo áo anh:
“Đồng chí Hoắc, tôi đặc biệt tới làm mai cho cậu…”
Nhưng mà bà Hoa mới nói được nửa, thì nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Buông tay.”
“Hả?” Bà Hoa còn chưa rõ ràng lắm, mãi đến khi bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Cảnh Xuyên, bà ta bị dọa lập tức buông lỏng tay ra.
Sao người này tức giận lên trông đáng sợ như vậy.
“Tôi có đối tượng, đối tượng của tôi rất tốt, người nào cũng kém xa. Bà có thể rời đi rồi, lần sau lại tới tôi sẽ tìm người ném bà ra.”
Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy mình không sạch sẽ, nói xong những lời này để lại bà Hoa còn đang sững sờ, sau đó anh về phòng thay quần áo.
“Bà Hoa, bà cũng thấy rồi đấy, lão tam nhà tôi có thái độ như vậy, nhà chúng tôi không cần, bà nhanh đi đi.”
Vương Quế Anh nói xong thì đẩy bà Hoa còn chưa lấy lại tinh thần ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa vào.
Đợi bà Hoa ở ngoài cửa kịp phản ứng, cửa đã đóng lại.
Khi bà ta vừa định gõ cửa, đột nhiên trong đầu xuất hiện hình ảnh chàng trai trẻ kia uy hiếp mình, cả người run rẩy.
Dọa bà ta lập tức rút tay về, đáng sợ giống y như Diêm Vương sống.
Bà Hoa không dám làm mai mối hôn sự này nữa chạy nhanh đến nhà đồ tể họ Hồ, trên đường đi còn ngã mấy lần.
Đợi khi tới nhà đồ tể họ Hồ, quần áo trên người bà ta đều là bùn, suýt nữa ngã bị thương cơ thể già yếu của bà ta.
Con gái của đồ tể họ Hồ là Hồ Phù Dung thấy bà Hoa tới từ xa, nghĩ chuyện này đã thành, lại đây báo tin vui, cô ta hơi ngượng ngùng chạy nhanh về phòng, đợi lát nữa cha cô ta tới báo tin vui cho cô ta.