Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nở nụ cười tự nhận là rất hòa ái đối với Vương Dược Phú.
Chẳng qua Vương Dược Phú bị dọa ác hơn, sắc mặt thay đổi.
Nhưng thật ra Vương Giải Phóng đang bận rộn đối phó mẹ mình nghe thấy bên ngoài có giọng Hoắc Cảnh Xuyên:
“Mẹ, người tới rồi, để con đi xem đã.”
Vương Giải Phóng nói xong thì mở cửa ra.
Đám người trốn ở cửa nghe lén còn chưa kị phản ứng, cả đám người ngã xuống đất.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.
“Cục…” Lý Hưởng nói.
Vương Giải Phóng xoa mày, cố gắng nhịn xuống không nổi giận: “Cả đám còn đứng ngây ngốc ở đây làm gì, không có việc gì sao? Còn không nhanh đi làm việc cho tôi.”
Giọng nói vừa dứt, đám người vừa rồi còn vây quanh ở đây vội đứng dậy chạy mất.
Bụi trên quần áo cũng không thèm phủi.
Nhưng Ngô Miểu Linh đối tượng xem mắt Tôn Mỹ Linh dẫn tới lập tức thích Vương Giải Phóng.
Lúc mới đầu nghe nói anh ta có tật ở chân, Ngô Miểu Linh còn không muốn gặp.
Dù sao cô ta muốn mặt có mặt, muốn vóc dáng có vóc dáng, dáng người cũng tốt, mông to dễ sinh nở, hơn nữa cô ta còn có một công việc đứng đắn, đi làm ở hợp tác xã mua bán.
Muốn tìm dạng người gì chẳng được.
Nhưng không chịu nổi người trong nhà vẫn luôn nhải nhải bên tai, nên cô ta đến đây cho có.
Ấn tượng đầu tiên của cô ta đối với Vương Giải Phóng là người trông bình thường, còn không thú vị.
Nhưng mà khi thấy Vương Giải Phóng răn dạy cấp dưới, Ngô Miểu Linh lập tức thay đổi 180 độ đối với anh ta.
Nếu sau này mình gả cho anh ta, vậy đi ra ngoài còn không phải mỗi người đều vội vàng nịnh bợ cô ta ư, như vậy mình uy phong cỡ nào.
Nghĩ tới đây, Ngô Miểu Linh kích động đến mức đôi mắt tỏa sáng.
Mà Tôn Mỹ Linh ở bên cạnh nhìn thấy ánh mắt của Ngô Miểu Linh, khỏi phải nói trong lòng vui sướng cỡ nào.
Dù sao Ngô Miểu Linh là cô gái bà ấy chọn lựa rất lâu mới chọn ra được.
Nếu chuyện này thành công, Tôn Mỹ Linh cảm thấy mình nằm mơ cũng cười tỉnh.
“Đoàn trưởng Hoắc, sao anh lại tới đây, màu vào phòng đi.” Vương Giải Phóng nói xong còn không quên ra hiệu bằng mắt với Hoắc Cảnh Xuyên.
“Hôm nay chúng tôi tới đây tìm anh có việc.”
Lục Hướng Noãn ở một bên đứng ra giải vây cho anh ta.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên cũng bổ sung thêm: “Tới thăm anh.”
Lời nói là nói với Vương Giải Phóng, nhưng đôi mắt tràn ngập sủng nịch là nhìn về phía Lục Hướng Noãn.
Vương Giải Phóng nhìn thấy cảnh này, hàm răng chua xót, hóa ra chạy tới chỗ anh ta là rải cơm chó.
Nhưng mà chuyện này không quan trọng, quan trọng là hôm nay có đám đoàn trưởng Hoắc đến, cuối cùng anh ta cũng thoát khỏi mẹ anh ta còn có đối tượng xem mắt kia.
Có trời mới biết, anh ta không thích người phụ nữ dáng vẻ kệch cỡm còn khinh thường anh ta như thế nào.
Không biết mẹ anh ta tìm đâu ra đối tượng xem mắt như vậy cho anh ta, không có một chút ánh mắt nào.
Vương Giải Phóng quyết định đợi lần sau về nhà gặp cha anh ta, sẽ tố khổ với cha anh ta, bảo cha anh ta giáo huấn một chút Tôn Mỹ Linh phu nhân.
“Vào phòng vào phòng đi, bên ngoài lạnh, lát nữa tôi mời hai người đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn một bữa, lần này không thể từ chối đâu đấy.”
Vương Giải Phóng sợ hai người chạy mất, cố gắng giữ hai bọn họ lại.
Nhưng thật ra Vương Dược Phú ở một bên không vui, bĩu môi: “Cục trưởng, em gái tôi tới thăm tôi.”
“Cút xéo, nhanh đi làm việc cho tôi.”
Nhãi ranh, đúng là không biết nhìn tình thế chút nào, không nhìn thấy anh ta đang ở trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng sao?
Không giúp đỡ lãnh đạo mình thì thôi, còn ở đây gây thêm phiền phức.
Đã một thời gian bọn họ chưa mở họp, Vương Giải Phóng quyết định chiều nay sẽ mở họp với bọn họ.
“Anh, lần sau em tới thăm anh và cha mẹ nuôi.” Lục Hướng Noãn nhìn ra được Vương Giải Phóng thật sự có việc, nên giải vây nói.
Lục Hướng Noãn, cô đúng là chị dâu ruột của tôi, Vương Giải Phóng nghe thấy những lời lệ rơi đầy mặt.
“Vậy được rồi, em bận việc đi.” Vương Dược Phú nói xong thì không quay đầu lại rời đi.
Mà Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên thì đi theo Vương Giải Phóng vào văn phòng của anh ta.
Tôn Mỹ Linh quen biết Hoắc Cảnh Xuyên, bởi vì mạng của Vương Giải Phóng là do anh cứu về.
Có thể nói không có Hoắc Cảnh Xuyên, Vương Giải Phóng đã sớm hi sinh trong nhiệm vụ lần đó.
Cho nên Tôn Mỹ Linh vừa thấy Hoắc Cảnh Xuyên thì rất nhiệt tình, hoàn toàn quên mất chuyện Vương Giải Phóng đang xem mắt.
“Cảnh Xuyên, hôm nay đừng về nữa, đến nhà thím ăn cơm đi, thím bộc lộ tài năng cho cháu.”