Hơn nữa anh lên núi tìm nhân sâm là vì bồi bổ cơ thể cho cô gái nhỏ.
Lại nhiều tiền tới mấy cũng không liên quan tới anh, Hoắc Cảnh Xuyên chỉ muốn cô gái nhỏ của anh bình an khỏe mạnh, sau đó ở bên nhau hết đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa.
“Anh…” Lục Hướng Noãn nghe anh nói như vậy, không biết nên nói gì mới tốt.
Cây non đang khỏe mạnh trưởng thành trong lòng lập tức trưởng thành thành cây đại thụ che trời.
“Có nhận hay không, nếu không nhận thì anh…” Hoắc Cảnh Xuyên vừa nói vừa từng bước ép sát, Lục Hướng Noãn bị anh bức tới góc tường.
Lục Hướng Noãn nghe thấy tiếng thở dốc thô nặng của anh, nhanh chóng nói: “Em nhận, anh mau tránh ra.”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe cô nói như vậy, có chút mất mát, nhưng mà vẫn tránh ra.
Lục Hướng Noãn cầm nhân sâm trong tay, nói với Hoắc Cảnh Xuyên: “Nếu cho em, anh đừng có mà hối hận.”
“Không hối hận, bây giờ bảo anh cho em cả bản thân anh cũng được.”
Hoắc Cảnh Xuyên nghiêm túc đột nhiên nói một câu lưu manh, dọa Lục Hướng Noãn điên cuồng ho khan.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn dáng vẻ khó chịu của cô gái nhỏ, biết mình nói sai anh không dám nói gì nữa.
Lục Hướng Noãn bình thường trở lại thì trừng Hoắc Cảnh Xuyên một cái, sau đó xuống giường đất tìm cái hộp, tạm bỏ nhân sâm vào đó trước.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, thì ném nó vào không gian.
Hai người ầm ĩ một lát xong, Lục Hướng Noãn đột nhiên mở miệng nói: “Cởi áo ra.”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, nuốt nước bọt, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
“Như vậy không tốt đâu, Noãn Noãn, em nhịn một chút, đợi chúng ta kết hôn, em muốn làm thế nào thì làm thế đó, anh đều nghe em.”
Lục Hướng Noãn nhìn biểu cảm này của anh thì biết anh hiểu sai, nhưng mà chuyện quan trọng trước mắt là tìm xem mùi máu tươi trên người anh là từ đâu ra.
Dựa theo tính cách của Hoắc Cảnh Xuyên, nếu Lục Hướng Noãn hỏi anh, anh tuyệt đối không nói thật với cô.
Thay vì như vậy, còn không bằng thực tế một chút, cởi hết quần áo ra, thì có thể tìm được mùi máu tươi ở đâu.
Thực ra khi Hoắc Cảnh Xuyên móc nhân sâm ra, Lục Hướng Noãn đã đoán được vì sao trên người anh có mùi máu tươi.
“Cởi.” Lục Hướng Noãn bày ra tư thế nếu anh không cởi thì em cởi giúp anh.
Dựa theo thường ngày có lẽ Hoắc Cảnh Xuyên thật sự dám cởi, nhưng hiện giờ không được, hiện giờ cánh tay của anh bị thương, vừa cởi sẽ bị lộ.
Cho nên không được cởi áo ra.
“Noãn Noãn…”
“Không cởi cũng được, em cởi cho anh.” Lục Hướng Noãn nói xong thì muốn cởi áo anh.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên sợ làm Lục Hướng Noãn bị thương, cho nên chỉ có thể trốn tránh.
Trong quá trình hai người lôi kéo, Lục Hướng Noãn không cẩn thận nắm phải một thứ.
Lục Hướng Noãn dùng tay bóp theo bản năng.
“Tê…” Hoắc Cảnh Xuyên phát ra tiếng hừ nhẹ.
Lục Hướng Noãn vừa cúi đầu thì thấy rõ thứ trong tay mình, đâu còn gì không rõ.
Cô nhanh chóng buông tay ra, gương mặt đỏ bừng lên.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên lập tức từ thiên đường ngã xuống địa ngục, nhìn cô gái nhỏ trước mắt, đôi mắt sâu thẳm nói:
“Noãn Noãn, là em chọc ra lửa trước.”
Không đợi Lục Hướng Noãn kịp phản ứng, Hoắc Cảnh Xuyên đã hôn lên.
…
Không biết qua bao lâu, Lục Hướng Noãn mới được giải thoát.
Chẳng qua tay phải của cô sắp bị phế đi.
Lúc này vẻ mặt Lục Hướng Noãn u oán nhìn Hoắc Cảnh Xuyên.
Người đàn ông này giống y như dã thú thoát khỏi lồng giam, đúng là đáng sợ.
Trong lúc nhất thời Lục Hướng Noãn không thể nhìn thẳng tay phải của mình, chỉ cần nhìn thấy nó, là sẽ nghĩ tới…
Không thể nghĩ, không thể nghĩ, Lục Hướng Noãn cưỡng ép mình phải bình tĩnh lại.
Còn Hoắc Cảnh Xuyên thì vẻ mặt thỏa mãn ôm chặt lấy Lục Hướng Noãn, trong lòng không ngừng cầu nguyện nhanh kết hôn.
Anh thật sự không nhịn nổi một giây.
Lục Hướng Noãn hơi ổn định lại cảm xúc của mình, sau đó ngồi dậy nhìn Hoắc Cảnh Xuyên:
“Cánh tay của anh làm sao thế?”
“Em… Phát hiện ra à…” Hoắc Cảnh Xuyên nghe cô hỏi như vậy, gương mặt cứng đờ.
“Anh nói xem?” Lục Hướng Noãn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy không giấu nổi nữa, nên nói đơn giản mọi chuyện ra, nhưng mà lược bỏ đoạn nguy hiểm anh đánh nhau với sói.
Không muốn khiến cô gái nhỏ quá lo lắng.
Nhưng không ngờ Lục Hướng Noãn nghe xong không có phản ứng gì, chỉ bảo Hoắc Cảnh Xuyên cởi áo ra.
“Vết thương đã xử lý xong ở bệnh viện.”
Vết thương trên cánh tay Hoắc Cảnh Xuyên còn thấy tận xương, cho nên anh không muốn cô gái nhỏ nhìn thấy.
“Cùng là câu nói đó, đừng để em lặp lại lần nữa.” Lục Hướng Noãn híp mắt uy hiếp Hoắc Cảnh Xuyên.
Cuối cùng Hoắc Cảnh Xuyên bại trận, cởi áo ra, lộ ra cánh tay bị thương.
Lục Hướng Noãn nhìn vết thương của Hoắc Cảnh Xuyên băng bó nghiêng lệch vặn vẹo, lắc đầu.