Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 714 - Chương 714: Đoàn Trưởng Hoắc, Anh Nói Thật Sao

Không xác định Chương 714: Đoàn trưởng Hoắc, anh nói thật sao

Xuất phát từ suy xét cho Lục Hướng Noãn, Hoắc Cảnh Xuyên tạm thời không muốn mọi người biết chân của anh là do Lục Hướng Noãn chữa khỏi.

Hoắc Cảnh Xuyên biết rõ, một khi tin tức này bị người ngoài biết mà nói, đợi Lục Hướng Noãn sẽ là gì.

Khi anh không có đủ năng lực, Hoắc Cảnh Xuyên không muốn để lộ ra sớm chuyện Lục Hướng Noãn có y thuật cao siêu.

Để anh ích kỷ một lần đi.

Hoắc Cảnh Xuyên vừa nói như vậy, không chỉ dọa Vương Chí Cường, còn dọa Hứa Đạt Nhạc đang lái xe ở phía trước.

Khi sắp đâm trúng tường, cũng may Hứa Đạt Nhạc kịp thời đạp phanh xe, nếu không hôm nay cái mạng nhỏ của mấy bọn họ đều khó giữ được.

“Nhãi ranh, làm gì thế, không biết lái xe có phải không.” Vương Chí Cường bị dọa còn chưa hết hoảng hồn vỗ ngực mình nói.

Nguy hiểm thật, suýt nữa đi xuống gặp bà cụ nhà anh ta.

“Ngoài ý muốn ngoài ý muốn.” Hứa Đạt Nhạc ngượng ngùng nói, nói xong anh ta lại nhìn về phía Hoắc Cảnh Xuyên: “Đoàn trưởng Hoắc, anh nói thật sao?”

Hoắc Cảnh Xuyên liếc mắt nhìn qua, Hứa Đạt Nhạc lập tức câm miệng.

Mà Vương Chí Cường cũng dây dưa không bỏ: “Lão Hoắc, tôi không nghe lầm đấy chứ, chân của anh là ăn nhân sâm mà khỏi ư? Nhân sâm có tác dụng tốt như vậy sao?”

“Nhân sâm trăm năm.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì nhắm mắt, rất rõ ràng, anh không muốn dây dưa trong vấn đề này.

Mà Vương Chí Cường còn đang đắm chìm trong khiếp sợ về nhân sâm trăm năm.

Nhân sâm trăm năm đấy, đời này anh ta chưa từng thấy chỉ từng nghe nói tới.

Ăn một củ nhân sâm trăm năm ư?

Anh có tiền như vậy sao?

Lúc này biểu cảm của Vương Chí Cường phức tạp nhìn Hoắc Cảnh Xuyên đang ngủ.

Chỉ một lát sau, đám Hoắc Cảnh Xuyên tới nơi.

Không cần Vương Chí Cường gọi, Hoắc Cảnh Xuyên đã tỉnh.

Khi anh xuống xe dặn dò Hứa Đạt Nhạc: “Đặt đồ vào trong phòng tôi, người nào cũng không được mở ra.”

Sau đó Hoắc Cảnh Xuyên không quay đầu lại rời đi.

Hoắc Cảnh Xuyên càng nói như vậy, Vương Chí Cường càng tò mò, tò mò vẫn luôn cào trong lòng anh ta:

“Hứa Đạt Nhạc, mở ra xem đi.”

Hứa Đạt Nhạc ôm chặt túi đồ trong tay không buông, kiên định lắc đầu, nói gì cũng không chịu mở ra.

Nhưng mà ngửi mùi thơm bên trong, không nhịn được nuốt nước bọt.

Hứa Đạt Nhạc như vậy, thật sự khiến Vương Chí Cường càng thêm tò mò.

Nếu Hứa Đạt Nhạc không cho, vậy thì anh ta trực tiếp đoạt, hành động này dọa Hứa Đạt Nhạc sợ tới mức vội nhảy xuống xe chạy trốn.

“Chào đoàn trưởng Hoắc.”

“Đoàn trưởng Hoắc.”

“Đoàn trưởng Hoắc, anh trở về rồi.”

Đám chiến sĩ đi ngang qua nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên trở về, cả đám kích động không nói nên lời, đều vội vàng dừng lại chào hỏi anh.

Trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên đang có chuyện nên gật đầu có lệ với bọn họ, sau đó đi tới văn phòng của sư trưởng Lưu.

“Vào đi.”

Hoắc Cảnh Xuyên lập tức đẩy cửa mà vào, khi thấy sư trưởng Lưu thì lập tức chào lễ quân đội.

Đợi Lưu Quốc Diệu thấy rõ người trước mặt, lập tức đặt bút xuống, cảm xúc kích động nói:

“Đã trở về rồi.”

Phải biết rằng Hoắc Cảnh Xuyên là binh sĩ đáng kiêu ngạo nhất dưới trướng anh ta, lúc trước khi nghe chân anh bị thương, anh ta suýt nữa đã ngất xỉu.

Tuy trước đó nhận được tin nói chân anh đã khỏi, nhưng không gặp được người, Lưu Quốc Diệu vẫn không yên tâm.

“Dạ.”

“Đi hai bước cho tôi nhìn xem.” Lưu Quốc Diệu đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Hoắc Cảnh Xuyên, nhìn anh từ trên xuống dưới.

Hoắc Cảnh Xuyên đi hai bước.

“Rất tốt rất tốt, khổ tận cam lai.” Lưu Quốc Diệu vỗ bả vai của Hoắc Cảnh Xuyên, cảm xúc kích động nói.

Lưu Quốc Diệu kéo Hoắc Cảnh Xuyên hỏi đông hỏi tây, khi biết được chân của anh là được một củ nhân sâm trăm năm chữa khỏi, biểu cảm nhất thời trở nên phức tạp.

Đối với cách nói này, rõ ràng là anh ta không tin, nhân sâm tốt tới mấy, cũng không có khả năng chữa khỏi chân cho một người bị tuyên án phế bỏ.

Xem ra khi tên nhóc Hoắc Cảnh Xuyên này về quê, còn có một đoạn kỳ ngộ.

Nhưng anh ta thấy Hoắc Cảnh Xuyên không muốn nói, cho nên thức thời không hỏi lại.

Nhưng mà thời gian sau này còn dài, luôn có cơ hội biết được.

Lưu Quốc Diệu nhìn ra được mệt mỏi trong mắt Hoắc Cảnh Xuyên, nên quan tâm nói:

“Vậy được rồi, cậu ngồi xe mấy ngày cũng vất vả rồi, đợi cậu điều chỉnh trạng thái xong, tôi còn có nhiệm vụ không phải cậu không được.”

Hoắc Cảnh Xuyên đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Còn có chuyện gì sao?” Lưu Quốc Diệu kinh ngạc nhin anh.

Hoắc Cảnh Xuyên nhìn Lưu Quốc Diệu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nói: “Sư trưởng, tôi có báo cáo kết hôn, cần anh phê chuẩn.”

Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, thì lấy báo cáo kết hôn mình sớm chuẩn bị xong ra.

 


Bình Luận (0)
Comment