“Ai biết sau lưng cha mẹ giấu bao nhiêu tiền, có lén trợ cấp em chồng hay không?” Phúc Ni lẩm bẩm nói.
Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng mọi người nghe thấy rõ ràng.
Hoắc Kiến Quốc nhìn sắc mặt cha mẹ xanh mét, sốt ruột tiến lên đạp Phúc Ni một cái:
“Cha mẹ, con không có ý đó.”
“Những lời tôi nói đều là lời nói thật, anh đá tôi làm gì.” Phúc Ni tiến lên cắn cánh tay của Hoắc Kiến Quốc một cái.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Đại Khánh lạnh giọng ngăn lại, mới dừng lại được trò khôi hài này.
“Vợ lão nhị, nếu cô cảm thấy nhà này ấm ức cô, tôi bảo lão nhị lại đưa cô trở về.” Hoắc Đại Khánh nói.
Phúc Ni thấy cha chồng cô ta cũng đứng về phía Lục Hướng Noãn, thì hoàn toàn bùng nổ:
“Không quay về, đây là nhà con, dựa vào cái gì con phải trở về? Hiện giờ mấy người vì một người phụ nữ chưa gả tới mà bắt nạt người sinh nhiều con cho nhà các người như vậy, Hoắc gia các người đúng là không có tim.”
“Chuyện này liên quan gì tới thanh niên trí thức Lục, Phúc Ni, cô đừng ăn nói linh tinh.”
Vương Quế Anh nghe thấy những lời này thì tức đỏ mắt, bà ấy thật sự muốn tát cái miệng của mình hai cái.
Sớm biết sẽ như vậy, nói gì cũng không chịu nhả ra để lão nhị đón cô ta trở về.
“Sao lại không liên quan, đồ ăn ngon trong nhà đều đưa tới nhà con tiện nhân kia.” Phúc Ni ghen ghét đến mức nổi điên.
Vương Quế Anh thật sự không nhịn nổi nữa, tát Phúc Ni hai cái: “Phúc Ni, cô lại nói linh tinh một câu thử xem.”
Nếu để lão tam nghe được những lời này, có lẽ trở về sẽ phá hủy nhà lão nhị.
“Các người chính là thiên vị, thiên vị.”
“Trong khoảng thời gian này thanh niên trí thức Lục người ta đưa đồ tới, đều cho hết vào bụng chó rồi à.”
Lục Hướng Noãn tới đây đưa đồ, Vương Quế Anh và Hoắc Đại Khánh nhớ thương mấy đứa nhỏ trong nhà, không nỡ ăn một miếng chia cho bọn họ ăn.
Phúc Ni nói những lời này, quả thực khiến Vương Quế Anh thất vọng buồn lòng.
“Đó là cô ta nên làm.” Phúc Ni ngang ngược nói.
“Cô bớt nói lại một câu đi.” Hoắc Kiến Quốc ở một bên tức tới mức dậm chân.
“Bọn họ đều làm vì sao không cho tôi nói, Hoắc Kiến Quốc, anh đúng là tên nhát gan, chẳng trách cha mẹ không thương anh.”
Lúc này Phúc Ni đã ghen tị đến mất đi lý trí, bởi vì cô ta biết, hiện giờ Lục Hướng Noãn còn chưa gả tới, cha mẹ chồng đã đối xử tốt với cô như vậy.
Nếu cô thật sự gả vào, vậy thì sẽ thế nào?
Cô ta không quen nhìn người khác sống tốt hơn cô ta, đều là con dâu Hoắc gia, dựa vào cái gì lại có đối đãi khác biệt.
Hơn nữa bên nhà mẹ đẻ cô ta nói, nếu không tranh không đoạt, sau này tiền của hai vợ chồng già đều bị em chồng lấy đi hết.
Không nghĩ tới Lục Hướng Noãn người ta căn bản chướng mắt.
Hoắc Đại Khánh hít sâu một hơi: “Lão nhị, con nghĩ thế nào?”
Nhà lão nhị đã hết thuốc chữa.
“Cha, con… Con cũng…”
“Lão nhị, nếu con còn nhận mẹ là mẹ, thì ly hôn, Hoắc gia chúng ta không thể có tôn đại thần như vậy. Nếu con không ly hôn cũng được, sau này coi như không có cha mẹ.”
Vương Quế Anh nói lời tàn nhẫn xong, thì dẫn theo Hoắc Đại Khánh rời đi.
“Cô hài lòng chưa.”
“Anh nói những lời này là có ý gì, tôi đây là vì ai chứ, còn không phải là vì cả nhà chúng ta? Anh không đau lòng tôi còn chưa tính, sao anh không biết rõ nỗi khổ tâm của tôi chứ.”
“Ly hôn đi, con tôi nuôi.”
Vừa nghe hai chữ ly hôn, Phúc Ni luống cuống: “Tôi không ly hôn, anh không thể ly hôn với tôi.”
“Nếu cô không muốn ly hôn mà nói, thì sau này thành thật một chút, nếu lại làm bậy, cho dù thế nào tôi cũng sẽ kéo cô tới huyện thành ly hôn, người nào nói cũng không có tác dụng.”
“Hoắc Kiến Quốc, anh đúng là tàn nhẫn.” Phúc Ni nói xong thì chạy đi, mà Hoắc Kiến Quốc cũng không đuổi theo, ở trong phòng dỗ mấy đứa bé khóc nháo.
“Con tiện nhân này, mở cửa cho tôi.” Lúc này Phúc Ni xem như hoàn toàn hận Lục Hướng Noãn.
Dưới cái nhìn của cô ta, không có Lục Hướng Noãn, chồng cô ta sẽ không đánh cô ta, cũng không đòi ly hôn với cô ta.
Nghĩ tới hai chữ ly hôn, Phúc Ni đã có ý nghĩ xé nát Lục Hướng Noãn.
Lúc này Lục Hướng Noãn đang nằm trong không gian đọc sách y, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thì nhanh chóng bỏ sách xuống ra khỏi không gian.
Lục Hướng Noãn mới mở cửa thì nghe thấy mấy lời khó nghe, không khỏi nhíu mày.
Ban ngày ban mặt, chó điên nhà ai chạy tới cửa nhà cô la lối khóc lóc như vậy.
Kết quả Lục Hướng Noãn mở cửa ra, phát hiện là vợ Hoắc Kiến Quốc.