“Đợi báo cáo kết hôn của tôi và vợ được phê duyệt, tôi muốn căn nhà mới xây gần đây trong đội. Sư trưởng, chuyện này anh làm được đúng không.”
Thấy công phu sư tử ngoạm của Hoắc Cảnh Xuyên, Lưu Quốc Diệu nhịn xuống dục vọng muốn đánh người:
“Tên nhóc thối, hóa ra là có chủ ý này, ở đây đợi tôi. Chuyện này còn khó giải quyết hơn báo cáo kết hôn, cậu phải biết rằng với chức vị của cậu hiện giờ không có tư cách được phân căn nhà riêng kia. Trừ phi cậu có thể tiến thêm một bước lên trên, tôi mới có thể xin cấp trên.”
Vẻ mặt Hoắc Cảnh Xuyên không chút sợ hãi cò kè mặc cả với Lưu Quốc Diệu:
“Tôi biết, cho nên mới làm phiền anh. Khen thưởng của nhiệm vụ lần trước, cộng thêm nhiệm vụ tuần sau trở đi, tôi đều không cần, chỉ cần căn nhà nhỏ kia.”
“Nhiệm vụ đó cậu có thể đảm bảo thành công sao?” Lưu Quốc Diệu nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói như vậy, cũng bắt đầu nghiêm túc hơn.
Dù sao nhiệm vụ một tuần sau vô cùng quan trọng.
“Ừm.”
“Vậy được, bên này tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu, nhưng mà cậu đừng hối hận. Phải biết rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, cậu…”
“Không hối hận.” Nhà ngang trong khu người nhà cách âm kém, hơi có chút động tĩnh, phòng bên cạnh còn nghe thấy được.
Cô gái nhỏ lại là người da mặt mỏng, cho nên không thể ở nhà ngang.
…
Thực ra quan trọng nhất một chuyện, chính là cô gái nhỏ thích nhà riêng, chuyện anh từng đồng ý với cô gái nhỏ, thì phải làm được.
Lưu Quốc Diệu nói:
“Được rồi, mấy ngày này chuẩn bị một chút, nhưng mà tôi rất tò mò vì sao cậu cố chấp muốn ở nhà nhỏ kia?”
Nhà ngang không thể ở sao?
Sao lại dùng công huân đổi một căn nhà riêng, nếu như bị người khác biết, chắc chắn sẽ ở sau lưng mắng anh là kẻ ngốc.
“Cô ấy thích.”
Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, thì hành lễ quân đội với Lưu Quốc Diệu rồi rời đi.
Lưu Quốc Diệu nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói như vậy, trong lúc nhất thời ngơ ngẩn, nhưng nhanh chóng hoàn hồn, nhìn bóng dáng anh đi xa vội kêu lên:
“Tên nhóc thối, thịt khô của tôi, cậu đừng quên đấy.”
“Tôi biết rồi.”
Lưu Quốc Diệu nhìn Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, không nhịn được lắc đầu, xem ra là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Nhưng mà tên nhóc này đúng là có phúc, tìm được cô gái giống y như thiên tiên, Lưu Quốc Diệu chỉ nhìn ảnh chụp thôi đã cảm thấy đẹp.
Nếu gặp ngoài đời, không phải là càng đẹp hơn ư.
Sau khi Hoắc Cảnh Xuyên trở về, thì nhét túi thịt khô vào trong lòng đưa tới cho Lưu Quốc Diệu, sau đó không nói câu nào rời đi.
Mà Lưu Quốc Diệu nhìn túi thịt khô, nghĩ thầm lần này trở về cuối cùng cũng có thể dỗ vợ.
Trong khoảng thời gian cãi nhau với cô ấy, khiến anh ta sắp khó chịu đến chết.
Trở lại ký túc xá, Hoắc Cảnh Xuyên nằm trên giường móc ảnh chụp ra, cẩn thận nhìn, cho dù là lọn tóc cũng không buông tha.
Mình rời đi đã sắp hai tháng, không biết hiện giờ cô gái nhỏ thế nào.
Đồ không có lương tâm, thư cũng không gửi tới.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên nhìn ảnh chụp đến mê mẩn, thì nghe thấy có người gõ cửa.
Hoắc Cảnh Xuyên vội nhét ảnh chụp vào trong túi, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
Khi thấy người đến là Đoạn Tiểu Vi, gương mặt anh âm trầm đóng cửa vào.
“Hoắc Cảnh Xuyên, em tìm anh có việc, chuyện quan trọng, nếu anh không mở cửa cho em, báo cáo kết hôn của anh đừng mơ được thông qua.” Đoạn Tiểu Vi vừa gõ cửa vừa kêu.
“Rốt cuộc là cô muốn thế nào?”
Hoắc Cảnh Xuyên quay người lại, gương mặt âm trầm nhìn người phụ nữ trước mặt, lùi về sau mấy bước theo bản năng, cách cô ta xa 3 mét.
“Sao anh có thể kết hôn?”
Đối với người mình không thích, Hoắc Cảnh Xuyên luôn mở miệng nói rất độc: “Tôi kết hôn hay không liên quan gì tới cô, đầu óc có bệnh à.”
“Anh không thể kết hôn.”
Đoạn Tiểu Vi biết được từ chỗ cha cô ta Hoắc Cảnh Xuyên đã nộp báo cáo kết hôn, lập tức ném đối tượng xem mắt chạy tới.
Tuy đã sớm biết Hoắc Cảnh Xuyên có người mình thích, nhưng chuyện anh sắp kết hôn, trong khoảng thời gian ngắn cô ta thật sự không thể tiếp nhận.
Đoạn Tiểu Vi có kiêu ngạo của mình, từng nói nhiều lần từ bỏ Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng cho dù làm thế nào cũng không làm được.
Chỉ cần nghĩ tới Hoắc Cảnh Xuyên sắp cưới người phụ nữ khác, giống y như giết cô ta.
Hoắc Cảnh Xuyên không có kiên nhẫn: “Cút.”
“Vì sao người khác đều có thể, em thì không thể. Hoắc Cảnh Xuyên, rốt cuộc là em kém người phụ nữ kia ở điểm nào.”
“Điểm nào cũng kém, đừng để tôi nghe thấy cô ấy từ miệng cô.”
Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, không thèm nhìn cô ta một cái rời đi.