Khi đám Vương Hiểu Linh nghe được tin Thạch Hồng Ngọc bị tiễn đi, khỏi phải nói vui vẻ cỡ nào, tối đó còn phá lệ thêm nửa bát lương thực, ăn bữa cháo đặc sệt.
Còn Vương Ngọc Hương cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cuối cùng cô ta cũng giữ được lương thực của mình.
Trước khi Thạch Hồng Ngọc bị tiễn đi, mỗi ngày mình bị cô ta đo nắn tống tiền đồ ăn của mình.
Phòng y tế.
Lục Hướng Noãn đợi đám người rời đi xong, dựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn nóc xà nhà, trong đầu hiện lên hình ảnh các đội viên gầy như da bọc xương, xanh xao vàng vọt.
Trong đó còn có không ít người đối xử rất tốt với cô.
Cô nhìn lướt qua lương thực trong không gian, nhắm mắt lại im lặng rất lâu.
Cuối cùng cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Đợi đến khi trăng treo cao, Lục Hướng Noãn đi tới kho hàng đặt lương thực làm giống, thấy bốn phía không có ai, nương theo ánh trăng cạy khóa cửa ra, sau đó đi vào đóng cửa lại.
Mà bên này Hoắc Đại Khánh thì buổi tối không ngủ yên, cầm chìa khóa kho hàng đi tới đây.
Biện pháp trước mắt mà ông ấy có thể nghĩ tới, chính là phát lương thực trong đội để làm giống, giữ mạng các đội viên trước đã.
Còn lương thực làm giống, ông ấy sẽ nghĩ cách.
Lục Hướng Noãn liếc mắt nhìn trong phòng không còn sót lại nhiều lương thực lắm, đang định lấy lương thực chuẩn bị tốt trong không gian ra, thì nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, cô sợ tới mức vội tiến vào không gian.
Mà Hoắc Đại Khánh thấy khóa cửa bị người ta mở ra, trong lòng thấp thỏm, cho rằng lương thực bị trộm nên ông ấy đẩy cửa tiến vào.
Sau khi cẩn thận kiểm kê một lần, phát hiện không mất túi nào, tảng đá đè nặng trong lòng ông ấy mới biến mất.
Khi ông ấy định rời đi, đột nhiên phát hiện trong phòng giống như có thêm mấy túi lương thực.
Ông ấy nghĩ mình già cả mắt mờ vội vàng dụi mắt, phát hiện có thêm hai túi.
Kế tiếp cảnh tượng vô cùng thần kỳ xuất hiện, một túi, hai túi…
Sáu túi lương thực xuất hiện trước mắt Hoắc Đại Khánh một cách thần kỳ.
Hoắc Đại Khánh cho rằng mình đang nằm mơ, ông ấy sợ tới mức nhanh chóng véo thịt ở đùi, khiến mình đau tới mức kêu oa oa.
“Không phải đang nằm mơ, là sự thật, đây là ông trời có mắt.” Hoắc Đại Khánh nhìn thấy mọi chuyện ngày hôm nay, đều quy thành ông trời đang ban ân.
Bởi vì ngoại trừ chuyện này, ông ấy không nghĩ ra được gì.
Mà Lục Hướng Noãn trốn trong không gian nghe Hoắc Đại Khánh nói như vậy, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ cần không nghi ngờ tới cô là được.
Hơn nữa mười một túi lương thực cô lấy ra, đều là bột mì cao lương.
Gạo, bột mì…
Cô không lấy ra ngoài chút nào.
Trong thời gian hiện giờ có đồ ăn, còn không bị đói chết mạnh hơn tất cả, nếu các đội viên không tiết kiệm đồ ăn, trong đội sẽ không xuất hiện hiện tượng đói đến mức ngất xỉu.
Một lát sau Hoắc Đại Khánh mới ổn định lại tâm trạng, ông ấy quyết định chuyện ngày hôm nay đều nghẹn trong lòng, không được nói với bất cứ ai.
Cho dù chết, cũng phải đưa vào trong quan tài.
Nhưng mà nếu sau này chính sách lỏng hơn, Hoắc Đại Khánh tính toán xây một tòa miếu cho ông trời trong đội, mỗi ngày cúng bái.
Hoắc Đại Khánh tiến lên mở lương thực, phát hiện mấy túi đều là bột mì cao lương, không có một chút oán hận nào, trái lại vẻ mặt còn vui vẻ.
Sau đó Hoắc Đại Khánh sắp xếp cẩn thận, rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Nhưng mà khóa trên cửa đã hỏng, nhưng hiện giờ vì ông trời ban thưởng lương thực Hoắc Đại Khánh vui nên không khổ sở, ông ấy về nhà lấy khóa, lại trở về khóa cửa.
Mà Lục Hướng Noãn nhân lúc ông ấy rời khỏi nơi này, cũng nhanh chóng về nhà.
Ngày hôm sau Hoắc Đại Khánh triệu tập hết các đội viên tới văn phòng đại đội, bao gồm thanh niên trí thức.
Hiện giờ bọn họ cũng là một phần tử trong đội, cho nên chia lương thực cũng có phần của bọn họ.
Mọi người ở đây nghe nói Hoắc Đại Khánh muốn chia lương thực, cả đám đều vui sướng muốn chết.
Dù sao bọn họ đói bụng mỗi ngày không biết phải làm thế nào, cơ thể cũng không có chút sức lực, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị đói bò.
Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử nghe Hoắc Đại Khánh muốn chia lương thực, lập tức có dự cảm không tốt sinh ra, hai người trăm miệng một lời nói:
“Lão Hoắc, ông điên rồi, đó là lương thực làm giống, bây giờ ăn sau này chúng ta làm sao bây giờ.”
Các đội viên nghe lời bọn họ nói, tâm trạng lập tức ủ rũ, trở nên uể oải, cả đám bất lực nhìn Hoắc Đại Khánh.
“Không phải lương thực làm giống.”
“Vậy ở đâu ra?” Vừa nghe nói không phải lương thực làm giống, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Đừng hỏi chuyện khác, chia lương thực là được.” Hoắc Đại Khánh nói xong thì bảo hai con trai đẩy xe đẩy tay chở lương thực tới.