Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 733 - Chương 733: Mọi Chuyện Phải Cẩn Thận

Không xác định Chương 733: Mọi chuyện phải cẩn thận

Vừa rồi anh ta không nói với Hoắc Cảnh Xuyên, chính là lo lắng anh biết sẽ nổi giận.

Nhưng nếu mình đã đồng ý với anh, vậy anh ta phải làm được, anh ta thật sự luyến tiếc hạt giống tốt như Hoắc Cảnh Xuyên.

Nếu chuyện này mà không thành, Lưu Quốc Diệu tuyệt đối tin tưởng tên nhóc Hoắc Cảnh Xuyên sẽ xuất ngũ về nhà kết hôn, chuyện này là chuyện anh tuyệt đối có thể làm ra được.

Lưu Quốc Diệu xoa mày, hơi ổn định lại nỗi lòng sau đó gọi điện cho cấp trên.

Đợi tan làm xong, Lưu Quốc Diệu về nhà nói một tiếng với vợ, tìm rượu trân quý nhiều năm anh ta vẫn luôn luyến tiếc uống dưới gầm giường ra, xách rượu rời đi.

Nếu chuyện này thành, tên nhóc kia sẽ nợ mình một ân tình, đến lúc đó cho dù thế nào cũng phải lừa anh mấy cân thịt khô, Lưu Quốc Diệu nghĩ thầm.

Chẳng qua nhìn rượu trong tay, Lưu Quốc Diệu vẫn cảm thấy đau.

Nhưng nghĩ tới nếu bỏ ra gì đó mà mọi chuyện thành công tâm trạng của Lưu Quốc Diệu lập tức tốt hơn.

Buổi tối.

Khi Hoắc Cảnh Xuyên đang thu dọn đồ, Vương Chí Cường đẩy cửa tiến vào.

Vương Chí Cường nói: “Mọi chuyện phải cẩn thận, bình an trở về, tôi còn đợi uống rượu mừng của anh đấy.”

Nhiệm vụ lần này có độ khó cao, gian nan hiểm trở, nếu không trong đội đã không gọi Hoắc Cảnh Xuyên mới khôi phục xong trở về.

Bởi vì nhiệm vụ lần này chỉ có anh mới làm được.

Ngoại trừ anh, trong đội không tìm được người thứ hai.

Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Yên tâm đi.”

Anh không chỉ trở về, anh còn phải bình an trở về, sau đó cưới cô gái nhỏ anh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm về nhà.

“Vậy được rồi, thu dọn hành lý xong thì ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải xuất phát mà.”

Vương Chí Cường cũng không thương cảm nữa, nắm tay đánh bả vai anh một cái, sau đó đóng cửa rời đi.

Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì quay đầu tiếp tục thu dọn đồ.

Nghĩ tới tính nguy hiểm của nhiệm vụ lần này, Hoắc Cảnh Xuyên cho hết thuốc cầm máu Lục Hướng Noãn chuẩn bị cho anh vào trong túi.

Còn miếng nhân sâm Lục Hướng Noãn đưa cho Hoắc Cảnh Xuyên lúc trước, đương nhiên hiện giờ treo trên cổ Hoắc Cảnh Xuyên.

Hoắc Cảnh Xuyên còn nhét thịt khô vào túi.

Đương nhiên không thể thiếu ảnh chụp chung của anh và Lục Hướng Noãn, được anh coi như bảo bối đặt trước ngực.

Mấy ngày gần đây mỗi ngày Vương Giải Phóng đều phát sầu, sầu đến mức anh ta ăn không ngon, ngủ không tốt, ngay cả cân nặng cũng sút đi.

Vương Giải Phóng vốn cho rằng lần trước nói rõ ngọn ngành anh ta không thể sinh con với mẹ già, không thể giao hợp xong, mẹ già thích thúc giục anh ta đi xem mắt sẽ bỏ qua cho anh ta.

Kết quả không có, hiện giờ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Nếu anh ta không đi xem mắt mà nói, sẽ trực tiếp dẫn đối tượng xem mắt đến chỗ anh ta làm việc.

Khiến anh ta sắp thành trò cười cho đám người trong cục.

Cô gái nhỏ chưa lập gia đình mẹ anh ta không giới thiệu cho anh ta, trực tiếp đổi thành ly dị mang theo con nhỏ, nếu không là mất chồng có ba đứa con, tuổi còn hơn anh ta rất nhiều.

Không biết mẹ già tìm đám người này ở đâu ra, còn thuyết phục người ta tới đây gặp mặt anh ta.

Chỉ cần Vương Giải Phóng gật đầu, ngày mai lập tức có thể làm cha, có mấy đứa con đã lớn.

Nghĩ tới trường hợp đó cả người Vương Giải Phóng rét run, anh ta thật sự không muốn giúp đỡ người ngoài nuôi con.

Con người anh ta cho dù không sinh được con, cũng không thể nuôi con người khác, anh ta không bước qua được cánh cửa trong lòng mình.

Có đôi khi sắp không chịu nổi nhiệt tình của mẹ mình, Vương Giải Phóng thật sự muốn nói hết mọi chuyện mình lừa bọn họ ra.

Nhưng nghĩ tới sư hống hà đông của mẹ anh ta, Vương Giải Phóng cố nhịn xuống.

Lúc này, anh ta càng thêm hoài niệm thanh niên trí thức đen ở khu thanh niên trí thức.

Chân thật không làm ra vẻ, là cô gái tốt nhất anh ta từng gặp, chỉ hơi đen chút thôi.

Nhưng mà đen cũng không có vấn đề lớn gì, đen càng khỏe mạnh, đen cũng không dễ đi lạc.

Đi trên đường cái, ban ngày ban mặt liếc mắt một cái là thấy được.

Nhưng Vương Giải Phóng nghxi tới lần trước mình đi tìm cô ấy, bị mắng một trận còn bị mắng là kẻ lưu manh, thì thấy hơi oan.

Vương Giải Phóng càng nghĩ càng không bình tĩnh trong lòng sinh ra tâm trạng nóng lòng muốn gặp lại cô ấy, ngay cả khi làm việc còn hơi thất thần, đứng ngồi không yên.

Vương Giải Phóng là người nói làm là làm, làm việc không lề mề.

Ngày hôm sau vừa vặn là ngày nghỉ của Vương Giải Phóng, anh ta đến hợp tác xã mua bán mua hai hộp đào vàng và một hộp bánh đạp xe đến đại đội Hồng Kỳ.

 


Bình Luận (0)
Comment