Nói một đống lời linh tinh khiến Vương Hiểu Linh hơi khát nước, nương theo cớ cơ thể không thoải mái đuổi Vương Giải Phóng đi.
Mà Vương Giải Phóng trở về, mượn nồi và nguyên liệu nấu ăn nhà Lục Hướng Noãn, nhanh chóng nấu trứng gà nước đường đỏ, nhân lúc người của khu thanh niên trí thức còn chưa tan làm trở về, đưa qua cho Vương Hiểu Linh.
Vương Hiểu Linh nhìn ca nước đường đỏ trên bàn, cảm xúc hơi phức tạp.
Từ nhỏ tới lớn, trong nhà chỉ biết mắng cô ấy là hàng lỗ vốn, hình như ngoại trừ Lục Hướng Noãn, anh ta là người đầu tiên quan tâm mình như vậy.
Mà lúc này Vương Giải Phóng còn chưa biết, hình tượng của anh ta ở trong lòng Vương Hiểu Linh đã thay đổi 180 độ.
Trải qua hơn hai tháng nỗ lực, cuối cùng nhiệm vụ lần này của Hoắc Cảnh Xuyên cũng kết thúc, chẳng qua tổn thất nặng nề.
Ngoại trừ Hứa Đạt Nhạc và Lưu Học Kim bị thương, còn có một người bị đạn bắn, rơi vào hôn mê.
…
Hoắc Cảnh Xuyên xé nát áo trong, sau đó giúp đỡ băng bó vết thương cho Hứa Đạt Nhạc và Lưu Học Kim.
Ngay sau đó móc thuốc cầm máu Lục Hướng Noãn nghiên cứu chế tạo ra, bảo Hứa Đạt Nhạc và Lưu Học Kim uống vào, tránh cho hai người mất máu quá nhiều rơi vào hôn mê.
Xử lý xong hai bọn họ, Hoắc Cảnh Xuyên quay đầu nhìn Từ Bồi Quân nằm trên đất tính mạng gặp nguy hiểm, không hề nghĩ ngợi kéo vòng cổ trên cổ ra, móc miếng nhân sâm bên trong nhét vào miệng anh ta.
Chỉ mong có thể giữ mạng anh ta, đợi người chi viện tới.
Thu dọn xong tàn cục cuối cùng Hoắc Cảnh Xuyên không chống đỡ nổi ngất đi.
Đợi khi Hoắc Cảnh Xuyên mở mắt tỉnh lại, là đang ở bệnh viện, thấy anh tỉnh lại Hứa Đạt Nhạc và Lưu Học Kim khập khiễng chạy đi gọi bác sĩ.
Đợi bác sĩ kiểm tra xong rời đi, Lưu Quốc Diệu tiến lên nhìn Hoắc Cảnh Xuyên, đôi mắt rưng rưng:
“Tên nhóc khá lắm, lần này không khiến tôi thất vọng.”
Thành công ngăn chặn kẻ địch, đả kích khí thế kiêu ngạo của kẻ địch, cứu lại tài sản của quốc gia.
“Báo cáo kết hôn của tôi.” Đây là câu đầu tiên của Hoắc Cảnh Xuyên khi mở mắt ra.
Lưu Quốc Diệu nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói như vậy, không biết nên tức hay nên cười, nhưng anh ta vẫn thành thật báo:
“Bên trên đã phê duyệt, đợi cơ thể cậu khỏe lại, tôi sẽ phê chuẩn thời gian cho cậu nghỉ kết hôn, còn có nhà cậu muốn nữa. Cứ an tâm dưỡng thương đi, mọi chuyện đều có tôi.”
“Cảm ơn, sư trưởng.” Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy tâm sự của mình đã được giải quyết, trên gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười.
Cuối cùng anh cũng có thể cưới cô gái nhỏ yêu kiều mềm mại về làm vợ.
“Tôi không làm được gì, người cậu cần cảm ơn không phải là tôi.” Lưu Quốc Diệu cũng không dám kể công, tuy anh ta cũng bỏ lực, nhưng hiệu quả không rõ rệt.
Hoắc Cảnh Xuyên nghe Lưu Quốc Diệu nói như vậy, chau mày: “Ai giúp thế?”
Lưu Quốc Diệu không quanh co lòng vòng nói thẳng:
“Từ Bồi Quân cũng chính là người chấp hành nhiệm vụ với cậu lần này, cậu ấy là con trai của tư lệnh Từ quân khu Tây Bắc, trong nhà chỉ có mình cậu ấy là con trai độc nhất. Lần này bị thương nghiêm trọng, nếu không có nhân sâm của cậu chống đỡ, có lẽ không kiên trì được đến khi đợi cứu viện tới.
Cho nên chuyện sau đó không cần tôi nhiều lời, cậu cũng rõ rồi đấy.”
“Ừm.” Hoắc Cảnh Xuyên nghe xong không nói gì nữa.
Lưu Quốc Diệu cảm khái nói:
“Tên nhóc cậu thâm tàng bất lộ đấy, miếng nhân sâm từ chỗ Từ Bồi Quân, tôi nghe bác sĩ nói niên đại cũng không ít.
May mà nhân sâm niên đại lớn hơn chút, nếu không niên đại nhỏ dược hiệu không đủ. Cậu nói mau, nhân sâm cậu cho người nọ từ đâu ra?”
“Đào trên núi.” Hoắc Cảnh Xuyên thản nhiên mở miệng.
Lưu Quốc Diệu nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói như vậy, khóe miệng co giật, nhưng nghĩ tới mình lớn tuổi, càng ngày càng lực bất tòng tâm ở phương diện đó, vẫn da mặt dày hỏi:
“Trên người cậu còn không?”
Hoắc Cảnh Xuyên đánh giá Lưu Quốc Diệu từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Không còn, cho vợ tôi ngâm nước uống, cơ thể cô ấy không khỏe lắm.”
“Ngâm nước ư? Tên nhóc, cậu quá xa xỉ rồi, nhân sâm dùng để ngâm nước uống ư?” Nghĩ tới nhân sâm bị phá hỏng, Lưu Quốc Diệu tức tới mức tim gan đều đau.
“Cho vợ tôi dùng, đương nhiên phải dùng thứ tốt.”
Hôm nay không thể trò chuyện, lại nói chuyện tiếp, Lưu Quốc Diệu cảm thấy mình sớm muộn gì cũng tức chết ở đây.
Cho nên dặn dò Hoắc Cảnh Xuyên xong, bảo anh chú ý nghỉ ngơi thì rời đi.
Mà anh ta vừa mới rời đi, Vương Chí Cường cầm canh gà vợ anh ta nấu tới.
“Lão Hoắc, lần này cậu chính là người lập công lớn nhất trong nhiệm vụ lần này, e rằng lần này sẽ thăng chức rồi.”