Có câu ôm cây đợi thỏ, cô thì ôm cây đợi gà, đối mặt với gà tự dâng tới cửa, sao Lục Hướng Noãn có thể bỏ qua.
Trên đường xuống núi, Lục Hướng Noãn đã nghĩ kỹ hôm nay sẽ nấu món gì.
Con gà trong sọt khoảng 3 cân, cho nên một mình cô không ăn hết, Lục Hướng Noãn quyết định chia thành hai nửa, một nửa dùng để nấu, nửa còn lại cho vào không gian, đợi ngày nào đó thèm ăn thì ăn.
Dù sao không gian tương đương với tủ lạnh to tự nhiên, để lâu không hỏng.
Nhưng mà đột nhiên có người xuất hiện phá hủy kế hoạch của Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn nhìn Vương Giải Phóng không mời tự đến, còn xách theo đồ đứng ở cửa nhà cô, thật sự không biết nên nói gì mới tốt.
Anh ta theo đuổi người ta, mỗi lần đều lấy danh nghĩa của cô làm, khiến cho mỗi lần cô ăn cơm, đều cảm thấy mình giống như bóng đèn to 250 w.
Đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Lục Hướng Noãn cảm thấy là gần đây tính tình của mình tốt, mới có thể chịu đựng được Vương Giải Phóng và Vương Hiểu Linh lâu lâu lại chạy đến nhà cô.
Vương Giải Phóng vừa thấy Lục Hướng Noãn đi tới, thì tới bên cạnh cô cợt nhả:
“Chị dâu, hôm nay em mua gà, em gọi thanh niên trí thức Vương tới nhà chị ăn gà, vừa vặn bồi bổ cơ thể cho chị.”
Lục Hướng Noãn nghe anh ta nói như vậy, cười mỉa một tiếng: “Là bồi bổ cho tôi ư…”
Vương Giải Phóng bị Lục Hướng Noãn vạch trần, có chút chột dạ, ánh mắt ngó loạn bốn phía:
“Chị dâu, chị nói xem em đ đã nhiều tuổi như vậy, còn chưa có người biết lạnh biết nóng. Chị là chị dâu ruột của em, chẳng lẽ chị nhẫn tâm nhìn em…”
“Dừng, lại lảm nhảm nhiều như vậy, đừng trách tôi đuổi cậu ra ngoài.”
Lục Hướng Noãn không nghe nổi nữa, nhanh chóng cắt ngang lời anh ta.
Vương Giải Phóng hẹp hòi nói:
“Cảm ơn chị dâu, sau này chị cần em giúp gì, chị cứ việc mở miệng, cho dù là em chạy gãy chân cũng phải giúp chị hoàn thành.”
“Đi gánh đầy lu nước lại nói.”
“Được.”
Vương Giải Phóng nói xong thì xách theo thùng nước rời đi, còn không quên đến khu thanh niên trí thức nói một tiếng với Vương Hiểu Linh, nói thanh niên trí thức Lục có việc tìm cô ấy.
Vương Hiểu Linh vừa nghe là hiểu Vương Giải Phóng có ý gì.
Trong khoảng thời gian này ở chung với Vương Giải Phóng nhiều, trái tim thiếu nữ của cô ấy dẫn luân hãm, cô ấy thích anh ta.
Tuy chân bị tật, tuổi cũng hơn cô ấy không ít, nhưng mà không phải vấn đề gì lớn.
Quan trọng là anh ta đối xử tốt với cô ấy, như vậy đủ rồi.
Muốn ở bên nhau cả đời không phải chỉ cần biết lạnh biết nóng, còn phải đối xử tốt với bạn.
Vương Giải Phóng chính là người đó.
Nhưng Vương Hiểu Linh vẫn luôn đợi Vương Giải Phóng mở miệng, kết quả từ lần trước cô ấy từ chối xong, cuối cùng Vương Giải Phóng không nói lại nữa, chuyện này khiến Vương Hiểu Linh sốt ruột muốn chết.
Cô ấy nhìn mình trong gương, âm thầm cổ vũ mình trong lòng.
Hôm nay tất phải bắt được anh ta.
Nếu anh ta không chủ động, vậy cô ấy sẽ chủ động.
Vương Hiểu Linh lại soi gương, xác định không có vấn đề gì xong, mới ra cửa đến nhà Lục Hướng Noãn.
Khi Vương Hiểu Linh tới nơi, Lục Hướng Noãn đang ngồi trên ghế vặt lông gà.
Vương Hiểu Linh nhanh chóng xắn tay áo lên nói: “Để tôi làm cho.”
Lục Hướng Noãn cũng vui vẻ tự tại, lập tức đưa con gà chưa vặt lông xong cho cô ấy.
Mình thì về phòng chuẩn bị việc khác.
Nếu có thêm hai người, Lục Hướng Noãn hủy bỏ kế hoạch ban đầu làm một bàn gà.
Hôm nay cô đặc biệt múc bột mì trắng làm mì, đến lúc đó cán thành mì sợi, nấu cùng với thịt gà.
Mì sợi tẩm đầy nước canh, cắn một miếng thôi quả thực quá tuyệt.
Vương Giải Phóng gánh nước trở về thì thấy Vương Hiểu Linh đang ở trong sân xử lý gà, thì nhanh chóng ném thùng nước, đi tới giúp đỡ.
“Để tôi làm cho.”
“Không cần.”
“Tôi làm cho.”
…
Trong lúc xô đẩy tay hai người không cẩn thận chạm nhau, lập tức có dòng điện lan ra toàn thân hai người, tê dại.
Ngay cả bầu không khí lúc này cũng trở nên ái muội.
Vương Giải Phóng nhìn Vương Hiểu Linh trước mặt, lấy hết dũng khí nói: “Thanh niên trí thức Vương.”
“Hửm?” Đôi mắt Vương Hiểu Linh sáng rực nhìn anh ta, đợi câu kế tiếp của anh ta.
“Gà này em thích ăn kho tàu, hay là hầm?” Cuối cùng Vương Giải Phóng vẫn nhát gan.
Thật sự là anh ta sợ lại bị từ chối lần nữa, dù sao anh ta đã bị từ chối hai lần, trong lòng hơi sợ hãi.
“Vương Giải Phóng, anh khốn nạn.” Vương Hiểu Linh bị dáng vẻ này của anh làm cho xù lông, không nhịn được mắng.