Nếu đến Bắc Kinh mua, đến lúc đó chúng ta đưa sính lễ, sẽ đưa tiền mua tam chuyển nhất vang cho con bé, để con bé tự mình mua.
Ngày mai mẹ sẽ đến hợp tác xã mua bán nhìn xem, xem có thể mua thêm hai bộ quần áo cho thanh niên trí thức Lục hay không. Người khác có, thanh niên trí thức Lục cũng phải có, không thể gả đến nhà ta, để con bé chịu ấm ức được.
Hai ngày này mẹ sẽ chuẩn bị hết đồ, mẹ nhờ bà mối đến nhà thanh niên trí thức Lục đặt sính lễ, hai người xem như vậy được chưa?”
Vợ mình làm việc vẫn luôn thỏa đáng, cho nên Hoắc Đại Khánh không có bất cứ ý kiến gì.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên bày tỏ anh đã mua đủ tam chuyển nhất vang, đặt trong nhà ở Bắc Kinh.
Vương Quế Anh nghe thấy thế thì yên tâm: “Vậy lần này con được nghỉ phép mấy ngày?”
“Xin nghỉ kết hôn, cộng thêm tích cóp ngày nghỉ lúc trước vẫn luôn chưa nghỉ, thì khoảng 1 tháng, nhưng mà lễ hỏi 188 tệ đổi thành 999 đi ạ.”
999, lâu dài.
Hoắc Cảnh Xuyên nói xong câu này, thì trở về phòng.
Mà Vương Quế Anh nghe thấy lễ hỏi 999 tệ thì phát sầu, thật sự là trong tay hai vợ chồng già bọn họ không nhiều tiền như thế.
188 tệ bọn họ cắn môi vẫn lấy ra được.
Khi bọn họ không biết phải làm thế nào, Hoắc Cảnh Xuyên đi tới, trong tay còn có hơn hai ngàn tệ, anh không nói câu nào nhét tiền vào tay Vương Quế Anh.
“Lão tam, tiền này ở đâu ra thế?”
Nhiều tiền như vậy, quả thực dọa Vương Quế Anh và Hoắc Đại Khánh sợ hãi.
“Khen thưởng làm nhiệm vụ lần này, tiền dư lại mẹ xem thiếu thì mua.”
Lần này Hoắc Cảnh Xuyên hoàn thành nhiệm vụ, cộng thêm lần đó chân bị thương, bên trên khen thưởng anh 3000 tệ.
Ở thời buổi này, đúng là khoản tiền khổng lồ, nhưng là do Hoắc Cảnh Xuyên dùng mạng đổi lấy.
Trừ tiền mua tam chuyển nhất vang, trong tay Hoắc Cảnh Xuyên còn có 2200 tệ, hiện giờ đưa cho mẹ anh 1200.
Trong tay anh còn 1000, số tiền này đợi sau khi kết hôn anh sẽ nộp cho vợ.
Hai vợ chồng già Hoắc Đại Khánh vừa nghe số tiền này là khen thưởng làm nhiệm vụ, trong lòng có chút chua xót, tiền trong tay nặng trĩu, là biết nhiệm vụ nguy hiểm cỡ nào.
Hoàn toàn không có chút vui sướng gì.
Vương Quế Anh mở miệng nói:
“Sau này có gia đình, làm việc phải cẩn thận, nghĩ tới thanh niên trí thức Lục còn đang ở nhà đợi con, đừng để con bé lo lắng.”
“Dạ.” Từ sau khi có Lục Hướng Noãn, anh càng thêm yêu tính mạng hơn trước.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Quế Anh đã bắt đầu thu xếp.
Bà ấy lấy vải dệt và bông tích cóp mấy năm nay ra, sau đó gọi con dâu cả tới giúp.
Còn Phúc Ni kia, Vương Quế Anh coi như không có đứa con dâu này, lão nhị không ly hôn, thì chính là nguyện ý sống như vậy.
Nếu anh ta nguyện ý, vậy tự anh ta chịu, không liên quan tới bọn họ, cho dù hối hận cũng vô dụng.
Lưu Chiêu Đệ nghe nói em chồng sắp kết hôn, lập tức tràn ngập tinh thần xử lý.
Vương Quế Anh biết thời gian gấp gáp, cho nên đặc biệt mời mấy bà toàn phúc có bối phận trong đội đến làm chăn, thuận tiện gửi thêm ít tiền.
Trong đội có mấy người như vậy, đều được Vương Quế Anh mời tới.
Bà toàn phúc, ở chỗ bọn họ đều là trên có cha mẹ chồng, còn có cha mẹ, dưới có trai gái, còn có chắt trai, chắt gái, nhà ai trong đội cưới gả đều tìm bà toàn phúc tới giúp đỡ.
Bọn họ nghe nói là làm chăn cho thanh niên trí thức Lục xong, cả đám chân không đau, mắt không hoa, ngay cả buồn ngủ cũng mất sạch, nghiêm túc làm chăn.
Mấy bà toàn phúc này đều từng nhận được ân huệ của Lục Hướng Noãn, lúc còn trẻ không yêu quý cơ thể, ngay cả sinh đứa bé cũng không ở cữ mà làm việc ngay.
Cho nên thời gian lâu dần, cơ thể có nhiều bệnh vặt.
Cuối cùng vẫn là Lục Hướng Noãn kê thuốc cho bọn họ, châm cứu mấy lần bọn họ mới thấy đỡ hơn, cho nên bọn họ vẫn luôn cảm ơn Lục Hướng Noãn.
Mà Vương Quế Anh nhân lúc bọn họ đang làm việc, mình thì bảo con trai cả đánh xe bò đến huyện thành mua đủ đồ, nhân tiện còn mua 1 cân kẹo không cần phiếu, là kẹo trái cây rẻ nhất ở hợp tác xã mua bán.
Kẹo sữa thỏ trắng lần này bà ấy cũng xa xỉ một chút, mua 1 cân, chủ yếu là nửa cân không nhiều, đợi hai ngày nữa khi đặt sính lễ cần dùng tới.
Phiếu trong tay Vương Quế Anh đều là ngày hôm qua Hoắc Cảnh Xuyên nhét cho, nhưng tiền mua đồ, Vương Quế Anh không định động vào tiền của Hoắc Cảnh Xuyên.
Bà ấy và ông già có ít tiền mua quan tài cho mình chưa động tới, lấy ra cũng đủ dùng.
Năm đó khi lão đại lão nhị kết hôn bọn họ cũng lấy ra ít, hiện giờ lão tam kết hôn, đương nhiên là bọn họ cũng phải lấy.