Đám Vương Giải Phóng ở phía sau thì đẩy xe đạp đeo hoa hồng to đi theo sau hai người.
Vương Quế Anh và Hoắc Đại Khánh đã sớm đứng ở cửa, vừa thấy Lục Hướng Noãn được đón trở về, thì nhanh chóng bảo hai con trai đốt pháo.
“Ấm ức em rồi, sau này anh sẽ bồi thường cho em.” Hoắc Cảnh Xuyên nhẹ giọng nói với Lục Hướng Noãn.
Thời buổi này tình hình đặc biệt, làm mạnh tay một chút sẽ bị phê phán theo chủ nghĩa hưởng lạc.
Cho nên Hoắc Cảnh Xuyên chỉ có thể làm lễ cưới tốt nhất có thể trong phạm vi cho phép.
Nhưng ít nhiều gì trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối, không thể cho cô gái nhỏ một hôn lễ long trọng.
“Ừm.” Lục Hướng Noãn nhẹ giọng nói, nhưng mà cô có thể nhìn ra được thành ý của Hoắc Cảnh Xuyên và người Hoắc gia.
Hoắc Cảnh Xuyên đi thẳng vào nhà, mới đặt Lục Hướng Noãn xuống.
Hai người đứng trước bàn thờ, trên tường phía trước bàn treo một bức vĩ nhân, Hoắc Đại Khánh và Vương Quế Anh lần lượt ngồi hai bên bàn.
Dưới sự chủ trì của Vương Chí Thành, Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên đứng trước vĩ nhân, ngâm nga bài hát “đi thuyền trên biển tùy thuộc vào người cầm lái”.
Việc đi lại trên biển phụ thuộc vào người lái tàu.
Vạn vật đều lớn lên nhờ vào mặt trời.
Mưa và sương nuôi dưỡng và củng cố cây con.
…
Ngâm nga bài hát này xong, ngay sau đó Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên dưới sự chủ trì của Vương Chí Thành lại ngâm nga bài “chỉ thị tối cao” của vĩ nhân:
Ngoại trừ vùng dân tộc thiểu số, việc ngừa thai cần được tuyên truyền, đẩy mạnh ở tất cả các nơi đông dân cư…
Khi hai người ngâm nga, xung quanh vô cùng yên tĩnh, không ai dám lớn tiền ồn ào vào lúc này.
Mãi đến khi ngâm nga xong, lúc này mọi người mới dám vỗ tay trầm trồ khen ngợi đôi cô dâu chú rể hôm nay.
Vương Chí Thành nói mấy câu, điều hòa bầu không khí, sau đó kế tiếp chính là lạy ba lạy.
Lạy trước vĩ nhân, lại lạy cha mẹ, cuối cùng mới là phu thê giao bái.
Khi hai vợ chồng lạy nhau, Hoắc Cảnh Xuyên khom lưng thấp hơn Lục Hướng Noãn rất nhiều.
Mọi người ở đây đều chú ý tới điểm này, vì thế ngang nhiên trêu chọc Hoắc Cảnh Xuyên sau này sẽ sợ vợ trước mặt Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn.
Hoắc Cảnh Xuyên cũng không tức giận, dưới cái nhìn của anh, sợ vợ cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ.
Cuối cùng trong tiếng cãi vã của mọi người, Hoắc Cảnh Xuyên ôm lấy Lục Hướng Noãn đưa vào phòng tân hôn của bọn họ.
Mọi người cũng muốn đi theo vào, nhưng bị Vương Quế Anh chặn ngoài cửa, tống cổ bọn họ đi uống rượu.
Thật sự là do chỗ bọn họ nháo động phòng hơi quá, Vương Quế Anh sợ con dâu có chút không tiếp nhận được.
“Đợi anh, lát nữa anh sẽ về.” Hoắc Cảnh Xuyên nhìn Lục Hướng Noãn trước mặt, trong lòng nóng bỏng.
Cuối cùng anh cũng cưới được cô về nhà, đây là lần đầu tiên Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy ông trời đối đãi với anh cũng không tệ, đưa Lục Hướng Noãn đến bên cạnh anh.
“Ừm, uống ít một chút.”
“Ừ.” Hoắc Cảnh Xuyên lập tức đồng ý, ngay sau đó anh xoay người rời đi, đi kính rượu.
Hôm nay là ngày vui của anh, cho dù anh luyến tiếc vợ, cũng phải đi.
Hoắc gia vì tiệc rượu hôm nay đã tốn không ít công sức, chín món mặn một món canh, ba món thịt sáu món chay, trong nồi còn có bánh bột ngô hai mặt.
Tóm lại chính là quản đủ, quản no.
Có thể nói thế này, cho dù không phải năm đầu nạn đói, mấy đại đội quanh bọn họ nhà ai cưới vợ cũng không so được với Hoắc gia.
Khi đồ ăn được bưng lên bàn, mọi người nhìn thịt kho tàu, còn có gà hầm nấm, thịt quay, cả đám nhìn chằm chằm.
Phải biết rằng khi bọn họ ăn tết cũng không được ăn ngon như vậy, đặc biệt là chồng bánh bột ngô hai mặt, các đội viên đã lâu không được ăn no đều vươn đũa gắp thịt.
Sợ muộn một bước thịt sẽ không còn.
Chỉ một lát sâu, ba đĩa thịt trên bàn đều bị ăn sạch, ngay cả nước canh trong đĩa các đội viên cũng không buông tha, bánh bột ngô chấm ít nước canh ăn.
Nhưng mà các đội viên nhìn Hoắc gia chuẩn bị nhiều đồ ăn phong phú như vậy, đều cảm thấy tiền mừng của mình hơi ít, cho nên đều lén tìm người ghi sổ, thêm 2 hào.
Hoắc Cảnh Xuyên đi ra khỏi phòng thì bị người ta kéo đi kính rượu, vẫn luôn không dừng.
Nhưng mà đối với người có tửu lượng cao như Hoắc Cảnh Xuyên mà nói, chuyện này đều là chuyện nhỏ.
Uống rượu giống như uống nước, kính một vòng trở về cũng không cảm thấy có chút men say.
Cuối cùng vẫn là Vương Giải Phóng không nhìn nổi Hoắc Cảnh Xuyên thành thật như vậy, lén kéo anh sang một bên cười xấu xa nói:
“Nếu anh say, lát nữa sẽ không còn sức lực động phòng, cho nên khi say thì vẫn phải say.
Nếu không bọn họ thấy anh không say, sẽ luôn chuốc rượu anh.”