“Thanh niên trí thức Lục, ngày mai cô đi rồi, chúng tôi cũng không có gì để tiễn, bút máy này cô nhận lấy đi, đây là tâm ý của chúng tôi, hi vọng sau này có duyên, mấy chúng ta còn có thể gặp lại.”
Khi Vương Chí Văn nói chuyện, đưa chiếc bút máy mấy bọn họ dùng tiền mua qua.
Lục Hướng Noãn nhận lấy: “Sau này chúng ta còn gặp lại.”
Lý Bình luyến tiếc Lục Hướng Noãn, trên đường tới gương mặt của cô ấy đã khóc thành con mèo mướp nhỏ, hiện giờ gặp Lục Hướng Noãn càng khóc không nín được.
Lý Bình tiến lên ôm chặt lấy Lục Hướng Noãn: “Thanh niên trí thức Lục, tôi luyến tiếc cô… Tôi sẽ nhớ cô.”
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy Lý Bình ôm vợ anh, muốn tiến lên kéo cô ấy ra.
Anh rất hẹp hòi, keo kiệt đến mức vợ anh chỉ có thể để anh ôm, cho dù là nữ cũng không được.
Cơ thể Lục Hướng Noãn cứng đờ, ngay sau đó khôi phục bình thường, cánh tay hơi cứng đờ vỗ lưng cô ấy:
“Chúng ta còn gặp lại mà, đợi tết tôi lại trở về.”
“Nhưng mà tôi không biết khi nào mình rời đi.”
“Chỗ tôi tùy quân cũng là Bắc Kinh, nếu cô đi trở về, nói không chừng chúng ta còn gặp mặt.”
Lý Bình ngẩng đầu nhìn Lục Hướng Noãn: “Thật ư?”
Lục Hướng Noãn gật đầu: “Ừm.”
Lý Bình lập tức trở nên sinh long hoạt hổ, giống như người mới khóc sướt mướt vừa rồi không phải cô ấy.
Những người khác nhìn thấy cô ấy có tính trẻ con như vậy, đều bị chọc cười, dường như bầu không khí ly biệt cũng bị hòa tan không ít.
Mấy người ở trong phòng nói chuyện với Lục Hướng Noãn một lát, sau đó rời đi.
Chẳng qua trước khi rời đi, Lục Hướng Noãn cố ý tránh Hoắc Cảnh Xuyên, sau đó gọi đám Vương Chí Văn lại.
“Mấy năm tương lai có khả năng vô cùng gian nan, nhưng chịu đựng một thời gian sẽ tốt hơn. Cho dù thế nào, tôi hi vọng mọi người đừng từ bỏ học tập, nơi này không phải chung điểm của mọi người, mà là khởi điểm kiên trì tiếp, luôn có ngày sẽ nghênh đón ánh sáng.”
Cuộc sống gian nan hiện giờ mới chỉ là bắt đầu.
Cô nhớ rõ giáo viên lịch sử từng nói, có rất nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn không chịu nổi cuộc sống ở nông thôn, không nhìn thấy hi vọng cho nên bọn họ kết hôn với dân bản xứ.
Bọn họ là bạn cô tán thành, cho nên Lục Hướng Noãn không muốn thấy bọn họ đi con đường như vậy, nhưng cô có thể làm chỉ có thể như vậy.
Con đường kế tiếp, nên đi như thế nào vẫn là do bọn họ.
“Cô là nói thi đại học sẽ khôi phục sao?” Võ Thắng Lợi nói xong, nghĩ lại mà sợ che miệng mình.
Cũng may đều là người quen, nếu không anh ta đã bị kéo đi phê phán.
Lục Hướng Noãn chỉ cười, cũng không trả lời thẳng câu hỏi của anh ta, mà nói vòng vo:
“Tóm lại là sẽ không luôn như vậy, chẳng qua quá trình hơi dài, thời gian hơi lâu mà thôi, chúng ta có thể làm chỉ có đợi.”
Vương Chí Văn giấu đi cảm xúc trong mắt, vô cùng nghiêm túc nói lời cảm ơn với Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn vừa nghe lập tức biết được anh ta hiểu ý trong lời nói của mình, đây cũng là nguyên nhân cô thích giao tiếp với người thông minh.
Võ Thắng Lợi còn định nói gì nữa, nhưng bị Vương Chí Văn kéo đi.
Lục Hướng Noãn nhìn bọn họ rời đi, mãi đến khi không thấy bóng dáng mấy bọn họ, cô mới xoay người trở về phòng.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên đã cho đồ các đội viên đưa tới vào một cái túi riêng, mấy thứ này đều là khi bọn họ rời đi mang theo.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy vợ trở về, nhanh chóng đặt đồ sang một bên, đi múc chậu nước bưng tới cho cô rửa chân.
“Ngày mai mấy giờ lên xe lửa thế?”
“Hai giờ chiều.”
Trên đường trở về, Võ Thắng Lợi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vừa rồi anh kéo tôi làm gì, tôi còn chưa nói hết câu đâu.”
Tính tình của Vương Chí Văn vẫn luôn cẩn thận, anh ta nghe Võ Thắng Lợi oán giận, không những không tức giận, trái lại còn mở miệng giải thích:
“Đợi anh hỏi ra, tất cả chúng ta sẽ chọc phải phiền phức, có một số việc trong lòng chúng ta biết rõ là được, không cần thiết phải nói ra.
Thanh niên trí thức Lục là coi chúng ta làm bạn, mới có thể nói cho chúng ta. Cho nên chúng ta không thể hại cô ấy, tối hôm nay thanh niên trí thức Lục nói những lời này với chúng ta, chúng ta coi như không nghe thấy.”
“Những lời thanh niên trí thức Lục nói hôm nay, các anh cảm thấy có bao nhiêu % mức độ đáng tin?” Đàm Phượng Kiều nhìn về phía mọi người, nói ra nghi ngờ trong lòng mình.
Lý Bình là fan của Lục Hướng Noãn đương nhiên là tin tưởng lời Lục Hướng Noãn 100%.
Nhưng lời nói của Lý Bình, Đàm Phượng Kiều lựa chọn tự động lọc, bởi vì cô ấy hiểu tính cách của Lý Bình, đối với Lý Bình mà nói, cho dù Lục Hướng Noãn đánh rắm cô ấy còn có thể nói là thơm.