Hai ngày trước khi bắt mạch cho Lưu Chiêu Đệ, cô phát hiện mạch của cô ấy tương đối yếu, cho nên viên dưỡng thai này đưa cho cô ấy là thích hợp nhất.
Lưu Chiêu Đệ có phản ứng giống với Vương Quế Anh, cũng không chịu nhận, nhưng nghe nói tốt cho đứa bé trong bụng, cuối cùng vẫn da mặt dày nhận lấy.
Nhưng mà Lưu Chiêu Đệ có chút câu nệ không biết nên nói gì, chỉ có thể liên tục nói cảm ơn.
Hai vợ chồng Hoắc Kiến Quốc thì Lục Hướng Noãn không tặng gì, cô chỉ gặp hai vợ chồng kia vào ngày kết hôn, thời gian còn lại không gặp.
Mặt nóng dán vào mông lạnh, không phải là phong cách của Lục Hướng Noãn.
Dưới nhìn theo của Lưu Chiêu Đệ và Vương Quế Anh, Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên ngồi xe bò xuất phát.
Các đội viên không tới tiễn, mà tự phát đứng ở sau núi rất xa nhìn bóng dáng Lục Hướng Noãn rời đi.
Mãi đến khi biến mất không thấy, lúc này bọn họ mới chịu quay về làm việc, chẳng qua hốc mắt cả đám đỏ hơn không ít.
Mà Lục Hướng Noãn ngồi trên xe bò thực ra vẫn thấy các đội viên tới đưa tiễn, chẳng qua cô không hé răng.
Như vậy đối với người nào cũng tốt, thực ra là cô sợ thấy đôi mắt sưng đỏ của các đội viên.
Hoắc Đại Khánh vừa giúp khiêng hành lý xuống, vừa dặn dò Hoắc Cảnh Xuyên:
“Hướng Noãn còn ít tuổi, nếu bình thường gặp chuyện gì con nhường con bé một chút, đợi tới nơi thì viết thư về cho cha mẹ.”
“Vâng, cha trở về đi.”
“Xe bò không tiện để đó, cha không tiễn hai đứa nữa, đi đường nhớ trông đồ cẩn thận, trên xe lửa nhiều người, đừng làm mất.”
Xe bò là tài sản không nhiều lắm trong đội, nếu bị mất, Hoắc Đại Khánh muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.
Hoắc Cảnh Xuyên xách theo tất cả hành lý, để lại cho Lục Hướng Noãn chỉ có một cái lồng chó dùng tre bện lại, bên trong chứa Phú Quý giữ nhà hộ viện.
Lục Hướng Noãn sợ nó lên xe chịu kích thích, sủa bậy cắn loạn, vì đề phòng ngộ nhỡ, cô vẽ rọ mõm bảo Hoắc Cảnh Xuyên làm một cái, tròng lên ngoài miệng Phú Quý.
Cả nhà Vương Quốc An và hai vợ chồng Vương Giải Phóng biết hôm nay Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn đi, cho nên bọn họ sớm đã đợi ở cửa ga tàu hỏa.
Vương Hiểu Linh là người đầu tiên thấy Lục Hướng Noãn, cô ấy vẫy tay với Lục Hướng Noãn:
“Lục Hướng Noãn, chúng tôi ở đây.”
Lục Hướng Noãn nghe thấy có người gọi cô, ngẩng đầu phát hiện là mấy bọn họ, cô và Hoắc Cảnh Xuyên liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó xách hành lý đi qua.
“Sao chỉ có ít đồ như vậy?” Vương Quốc An nói.
“Hai ngày trước đã gửi đi một ít rồi ạ.”
“Vậy được rồi, con mang đồ ăn này theo, bên trong có đồ mẹ Tiểu Uyển chuẩn bị.” Vương Quốc An đưa túi nilon cho Lục Hướng Noãn.
Vương Hiểu Linh cũng đưa đồ cô ấy và Vương Giải Phóng chuẩn bị qua.
Đôi mắt của Lưu Thúy đỏ rực, rõ ràng là đã khóc một lát, bà ấy nắm tay Lục Hướng Noãn nói:
“Sau này gửi thư về nhà nhiều một chút, cho dù con đi đâu, con đều là con gái của mẹ và cha con.”
“Dạ.”
“Đừng lề mề nữa, lại lề mề tiếp thì sẽ không kịp xe mất.” Lúc này trong lòng Vương Quốc An cũng không chịu nổi, nhưng mà sợ Lục Hướng Noãn nhìn ra được nên cố nén.
“Mọi người phải chăm sóc bản thân thật tốt, có việc gì nhớ viết thư cho con.” Lục Hướng Noãn nói xong, thì theo Hoắc Cảnh Xuyên lên xe.
Xe lửa chậm rãi khởi động, mãi đến khi không thấy người đám Vương Quốc An mới trở về.
Chẳng qua cảm xúc của bọn họ không tốt không nói chuyện.
Đột nhiên Vương Hiểu Linh cảm thấy buồn nôn, cô ấy khó chịu đến mức trực tiếp quỳ trên đất nôn ra, chuyện này khiến mấy người rất lo lắng.
Đặc biệt là Vương Giải Phóng, vò đầu bứt tai không biết nên làm gì.
Một lát sau Vương Hiểu Linh mới ổn hơn, kết quả mới đứng dậy, cơn buồn nôn lại dâng lên, cô ấy nhanh chóng ngồi xổm xuống, ói tiếp.
Nhưng mà cô ấy không nôn ra được gì, môi tái nhợt không ít.
Lưu Thúy thân là người từng trải nhìn phản ứng của Vương Hiểu Linh, giống y như có thai, nghĩ vậy bà ấy nhanh chóng vỗ Vương Giải Phóng:
“Còn đứng ngây ngốc làm gì, nhanh đưa vợ cháu đến bệnh viện đi, có lẽ vợ cháu có thai.”
“Có thai ư?”
“Còn không phải sao, có lẽ là đúng tám chín mươi phần trăm.”
Vương Hiểu Linh nghe Lưu Thúy nói như vậy thì trợn tròn mắt, bởi vì cô ấy và Vương Giải Phóng kết hôn còn chưa được một tháng, vậy mà có thai?
Nhưng nghĩ tới gần đây buổi tối mỗi ngày hai người đều ầm ĩ, nếu nói mang thai cũng không phải không có khả năng.
Cô ấy vuốt ve bụng mình theo bản năng, lẩm bẩm nói: “Mình sắp làm mẹ rồi.”