Quách Phương nghe mọi người mắng Lục Hướng Noãn, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, cô ta không tin người phụ nữ này không đổi vị trí với mình.
Trông xinh đẹp có ích lợi gì, còn không phải là không có đầu óc, cũng không giỏi ăn nói bằng cô ta.
Hơn nữa lần này cô ta tới bộ đội tìm đối tượng, chỉ cần chuyện này thành, sau này cô ta sẽ là vợ của quân nhân.
Nghĩ tới đây, ý cười trên môi Quách Phương không ngăn được.
Nhưng diễn phải diễn cho trót, Quách Phương vẫn che mặt gào khan, nhưng không chảy một giọt nước mắt nào.
Hoắc Cảnh Xuyên ở bên ngoài khoang xe nghe thấy bên trong có động tĩnh, trong lòng mơ hồ bất an, vừa vặn trưởng đoàn tàu đi ngang qua trước mặt mình, vì thế Hoắc Cảnh Xuyên nói với ông ta một câu, sau đó nôn nóng đi vào.
“Nếu các người tốt bụng như vậy, vậy các người đổi đi.” Lục Hướng Noãn lạnh lùng nói.
Thỏa hiệp?
Cúi đầu?
Ngại quá, mấy từ này không có trong từ điển của cô.
Ông Vương “tốt bụng” trong đám người thực sự không nhịn nổi, ông ta đứng ra, dùng tay chỉ Lục Hướng Noãn bắt đầu dạy dỗ cô.
“Con nhóc này, sao tâm địa xấu xa như vậy, cô gái nhỏ người ta là…”
Chẳng qua còn chưa nói xong, đã bị Hoắc Cảnh Xuyên bẻ ngón tay chỉ vào Lục Hướng Noãn, khiến ông Vương đau tới mức kêu oa oa.
Hoắc Cảnh Xuyên lạnh lùng liếc mọi người một cái, sau đó xoay người nói xin lỗi Lục Hướng Noãn:
“Rất xin lỗi, anh tới muộn.”
Lục Hướng Noãn nhìn thấy anh thì cảm thấy an tâm hơn: “Em không sao, loại chuyện này em có thể ứng phó.”
Loại chuyện này so với loại chuyện ầm ĩ ở bệnh viện cô trong đời trước, quả thực là không đáng nhắc tới.
Quách Phương nhìn cảnh tượng trước mắt, thì nghiến răng ken két.
Dựa vào cái gì người đàn ông đẹp trai như vậy cũng bị hồ ly tinh này câu đi mất, ông trời đúng là không công bằng, lúc này Quách Phương đã hận người phụ nữ mới chỉ gặp một lần trước mặt tới cực hạn.
Cô ta thuộc tính cách mình sống không tốt, thì không cho phép người khác sống tốt hơn cô ta.
Mọi người hơi sợ hãi Hoắc Cảnh Xuyên, cho nên đám người vừa rồi còn chỉ trích Lục Hướng Noãn lúc này đều an tĩnh lại.
Hoắc Cảnh Xuyên bảo vệ chặt chẽ Lục Hướng Noãn ở sau người, sau đó nhìn đám người mở miệng mắng chửi vợ mình lúc trước.
“Vợ tôi đã làm chuyện gì tội ác tày trời sao? Cho dù là làm thật, cũng nên do người làm chồng như tôi giáo dục, không cần các người nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ như vậy.”
Ý ngoài lời là bọn họ không có tư cách, phải biết rằng Hoắc Cảnh Xuyên của chúng ta là người bênh vực người mình nhất.
Chính anh còn luyến tiếc bắt nạt một chút, coi như bảo bối, sao có thể cho phép người khác bắt nạt cô.
Mọi người bị lời nói của Hoắc Cảnh Xuyên làm cho á khẩu không trả lời được, trên mặt không có chút ánh sáng, bởi vì bọn họ nghĩ lại, phát hiện cô thực sự không làm chuyện gì tội ác tày trời.
Quách Phương thấy bọn họ không nói, trong lòng sốt ruột muốn chết.
“Cô ta không đổi vị trí với cô gái này.” Lúc này trong đám người, một giọng nói mỏng manh vang lên.
Quách Phương lập tức thấy được hi vọng.
Hoắc Cảnh Xuyên vừa nghe thấy những lời này, phổi đã sắp bùng nổ, miệng giống y như súng máy nói một tràng.
“Dựa vào cái gì vợ tôi phải đổi vị trí với người khác, kính già yêu trẻ, cô ta chiếm loại nào? Có tay có chân, người khác có thể ngủ, cô ta không thể ngủ ư? Là cô ta đặc biệt hơn người ta, chân dài hơn người ta hay là cô ta là người của chủ nghĩa tư bản.”
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên trước mặt, hoàn toàn không nghĩ tới nghe được mấy lời độc như vậy từ miệng anh, nhưng mà cô thích.
Đối đãi với loại người như vậy, phải mau chuẩn tàn nhẫn.
Hoắc Cảnh Xuyên chụp cái mũ này, trực tiếp đánh Quách Phương không kịp trở tay, lúc này cô ta không rảnh lo chuyện khác, nhanh chóng đứng ra nói:
“Tôi không có, anh đổ oan cho tôi.”
Một khi bị chụp mũ tư bản chủ nghĩa, không chỉ hôn sự cô ta tha thiết mơ ước ngâm nước nóng, ngay cả cô ta cũng xong đời, nghĩ như vậy lúc này Quách Phương chảy đầy mồ hôi lạnh.
Những người khác lập tức câm miệng, thậm chí lùi lại mấy bước theo bản năng, cách Quách Phương rất xa.
Dù sao thời buổi này, người nào cũng không muốn liên quan tới cái mũ đó.
“Vậy sao?” Hoắc Cảnh Xuyên nhếch miệng cười mỉa.
Quách Phương thấy anh đuổi theo không bỏ, trong lòng sắp hỏng mất: “Tôi không đổi, như vậy được chưa.”
“Bây giờ nói xin lỗi vợ tôi.” Hoắc Cảnh Xuyên cũng không vì vậy mà buông tha cho cô ta.
Người làm sai thì phải trả giá, nghĩ tới vừa rồi vợ mình bị người ta bao vây tấn công, Hoắc Cảnh Xuyên lập tức tức giận.