Nhưng túi đồ Vương Quốc An đưa trước khi lên xe lửa khiến cô bất ngờ, bởi vì bên trong ngoại trừ đồ ăn, còn có 100 tệ.
Lục Hướng Noãn đoán được đại khái là cha mẹ Lý Tiểu Uyển nhét, bởi vì nhân sâm cô tặng.
Nếu là những người khác, Lục Hướng Noãn sẽ không nói hai lời nhận lấy.
Nhưng người này là cha mẹ của Lý Tiểu Uyển, thực ra ở trong tiềm thức của Lục Hướng Noãn đã coi cả nhà Vương gia thành người thân, cô cho Lý Tiểu Uyển nhân sâm cũng là vì lý do này.
Cho nên Lục Hướng Noãn cầm 100 tệ trong tay cảm thấy hơi phỏng tay, cuối cùng vẫn là Hoắc Cảnh Xuyên đưa ra ý kiến, đưa tiền bọn họ sẽ không nhận, đợi sau này mua mấy thứ gửi về.
Bởi vì là giường nằm, suốt đường đi Lục Hướng Noãn còn xem như thoải mái, ngoại trừ ăn là ngủ, cũng không ai tới gây sự với cô.
Nhưng mà không có chỗ tắm rửa, cho nên Lục Hướng Noãn ngửi thấy mùi hôi trên người mình, có đôi khi sẽ đến nhà vệ sinh lau một lát.
Nhưng mà cô không dám ở quá lâu, sợ khiến Hoắc Cảnh Xuyên hoài nghi.
Cuối cùng xe cũng đến trạm.
Lục Hướng Noãn xách theo lồng chó, Hoắc Cảnh Xuyên cõng và xách đồ, còn cẩn thận che chở không để Lục Hướng Noãn bị người ta đẩy, hai người lề mề một lát mới xuống xe.
Khi chân của Lục Hướng Noãn chạm đất, còn có chút không dám tin mình vòng đi vòng lại lại vòng về.
Quách Phương cũng xuống xe, cô ta muốn ăn không muốn làm đi tới trước mặt Lục Hướng Noãn, hung ác trừng cô một cái.
Kết quả Hoắc Cảnh Xuyên bảo vệ Lục Hướng Noãn ở sau người mình, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn cô ta.
Vừa rồi Quách Phương còn tràn ngập kiêu ngạo, khi thấy Hoắc Cảnh Xuyên chống lưng cho Lục Hướng Noãn thì lập tức mất sạch, chỉ có thể lúng túng nói:
“Hai người đợi đó cho tôi.”
Trước khi rời đi, còn không cam lòng nhìn thoáng qua Lục Hướng Noãn.
Phi, hồ ly tinh câu dẫn linh tinh, với diện mạo hồ ly như thế, ở quê cô ta đã bị kéo nhốt vào lồng heo.
Nhưng mà việc cấp bách hiện giờ của mình là phải nhanh chóng tìm được Hứa Đạt Nhạc, đây là cơ hội duy nhất khiến cô ta bay lên cành cao làm phượng hoàng.
Cho dù thế nào, cô ta phải nắm chắc mới được, tóm lại là cô ta không muốn trở lại nông thôn, trải qua cuộc sống như mẹ cô ta.
Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên cũng đang tìm người tới đón hai bọn họ, nhưng bọn họ tìm một lúc lâu cũng không thấy người.
“Anh chắc chắn Vương Giải Phóng đã gọi cho bọn họ sao?” Lục Hướng Noãn đi một lát hơi nóng, mồ hôi trên trán khiến tóc ướt nhẹp.
“Có lẽ là gọi rồi.” Hoắc Cảnh Xuyên vừa nói, vừa lấy khăn tay trong túi ra lau khô mồ hôi trên mặt Lục Hướng Noãn.
“Hay là em ở đây đợi anh, anh đi tìm người, đợi tìm được thì quay về gọi em.”
Lục Hướng Noãn lắc đầu: “Không cần, đi cùng đi.”
Cổng ra có quá nhiều người, hơi không chú ý một chút sẽ dễ dàng bị lạc, hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng trở về, nghỉ ngơi thật tốt.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy cô kiên trì như vậy, cũng không nói gì nữa, hai người tiếp tục tìm người trong biển người mênh mông.
Thực ra Vương Chí Cường đã sớm đi đón, nhưng trên đường đi xe nổ lốp, không có biện pháp, anh ta chỉ có thể gọi người tới sửa, đợi sửa xong mới đi.
Sau khi tới, Vương Chí Cường và lái xe Lưu Học Kim chia làm hai đường, Vương Chí Cường đi tìm vợ chồng son Hoắc Cảnh Xuyên, mà Lưu Học Kim thì đi tìm Quách Phương mà Hứa Đạt Nhạc nói, tìm được người thì tới đây hội họp.
Chưa tới mười phút Vương Chí Cường đã tìm được Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn, thực sự là do hai người quá nổi bật, muốn người ta không chú ý cũng khó.
Hoắc Cảnh Xuyên giới thiệu cho Lục Hướng Noãn: “Đây là chỉ đạo viên của bọn anh, Vương Chí Cường.”
“Chào anh, em tên là Lục Hướng Noãn.”
“Em dâu, anh và lão Hoắc là anh em tốt, em đừng khách sáo như vậy. Chúng ta nhanh về đi, có lẽ chị dâu em đã nấu cơm xong đang ở nhà đợi chúng ta.”
Vương Chí Cường nói xong, thì rất có nhãn lực nhận lấy lồng chó trong tay Lục Hướng Noãn.
Vương Chí Cường xem như đã biết vì sao lần trước Hoắc Cảnh Xuyên trở về, mỗi ngày mất hồn mất vía.
Nếu đổi lại là anh ta, anh ta cũng như thế, thực sự là quá xinh đẹp.
Quan trọng là tay nghề còn tốt, nghĩ tới thịt khô lần trước, anh ta không nhịn được nuốt nước bọt.
Lão Hoắc này đúng là người thắng trong nhân sinh, chuyện tốt gì cũng bị anh đuổi kịp, không thể so được, không thể so được.
Bên kia Lưu Học Kim thảm rồi, giơ một tấm bảng viết tên Quách Phương, ở trong đám người tìm người, không khác gì mò kim đáy biển.
Tuy Quách Phương chưa từng đi học, nhưng nhờ phúc của đám thanh niên trí thức xuống nông thôn, cũng biết được tên mình, cho nên cô ta thấy được phía xa có tấm bảng viết chữ đỏ tên cô ta.
“Em ở đây, em ở đây.” Quách Phương kiễng chân vẫy tay với bên kia.
Cũng may thính lực thị lực của Lưu Học Kim rất tốt, khi thấy có người vẫy tay với mình, thì nhanh chóng chạy qua bên đó.
“Cô là Quách Phương, ở thôn Lý gia sao?”
“Ừm.” Quách Phương gặp được người xong thì cười ngượng ngùng, bởi vì cô ta không nghĩ tới Hứa Đạt Nhạc sẽ đẹp trai như vậy.