Tuy Vương Chí Cường ở nhà ngang nhưng cách nhà chia cho Hoắc Cảnh Xuyên không xa, ba người mang đồ về nhà trước, thì bị Vương Chí Cường cứng rắn kéo tới nhà anh ta ăn cơm.
Lục Hướng Noãn không kịp nhìn xem căn nhà nhỏ trông như thế nào.
Lần đầu tiên tới cửa ăn cơm, đi tay không chắc chắn không được, vì thế Lục Hướng Noãn lấy hai hộp bánh quy trong túi ra mang theo.
Trình Hiểu Yến vợ Vương Chí Cường là người hào sảng, tính cách thẳng thắn, khi nhìn thấy Lục Hướng Noãn, đủ loại lời nói dễ nghe như không cần tiền tuôn ra.
Bởi vì Trình Hiểu Yến là người thích cái đẹp, Lục Hướng Noãn cũng thuộc loại đó, thực ra dùng cách nói hiện đại để nói, đó chính là “thích gương mặt đẹp”.
Vương Chí Cường bị vợ áp bức đã lâu giống như là lần đầu tiên quen cô ấy, sống cùng nhau nhiều năm như vậy, đứa bé đã có mấy đứa, vậy mà anh ta còn có thể nghe được nhiều lời khen người khác từ miệng vợ anh ta như thế.
Đúng là hiếm lạ.
“Vợ à, em đừng nói nữa, bọn anh đã sắp chết đói rồi.” Vương Chí Cường kéo áo Trình Hiểu Yến nói, anh ta đã sắp đói đến mức nằm sấp rồi.
Thấy mình đang nói hăng say thì bị người ta quấy rầy, Trình Hiểu Yến đã có ý nghĩ đánh Vương Chí Cường.
Người đàn ông này, không có chút nhãn lực nào, suốt ngày ngoại trừ ăn chỉ có ăn, không còn chuyện gì khác, đợi tới buổi tối lại thu thập anh ta sau.
Không biết vì sao Vương Chí Cường đột nhiên cảm thấy chân mình hơi mềm, anh ta không chọc vợ mình mà.
Lục Hướng Noãn ở một bên nhìn hình thức ở chung của hai vợ chồng Vương Chí Cường, bỗng nhiên nghĩ tới cô và Hoắc Cảnh Xuyên.
Hình như từ lúc cô đồng ý làm đối tượng với anh, lại đến bây giờ, vẫn luôn là Hoắc Cảnh Xuyên nhân nhượng cô.
“Em dâu, mọi người ngồi trước đi, chị đi xới cơm.” Trình Hiểu Yến nói xong thì đi ra ngoài.
Lục Hướng Noãn cũng muốn đi giúp đỡ, nhưng bị Vương Chí Cường ngăn lại: “Em và lão Hoắc ở đây nghỉ ngơi đi, anh đi cho.”
Hôm nay anh ta phải biểu hiện một chút, nếu không tối nay sẽ bị vợ thu thập.
Đối với Trình Hiểu Yến, Vương Chí Cường thực sự vừa yêu vừa hận.
Đợi Vương Chí Cường rời đi, Lục Hướng Noãn lập tức đánh giá bố cục trong phòng, nói thế nào đây?
Một căn phòng, trong phòng có hai giường, một to một nhỏ, nhỏ có lẽ là cho đứa bé ngủ.
Ngoài ra là một tủ quần áo, bên cửa sổ còn có một bàn ăn, phía dưới bàn có mấy cái ghế dựa.
Sát cửa có một cái giá đựng chậu rửa mặt, bên trên đặt chậu tráng men, trên giá còn có hai cái khăn lông, chẳng qua khăn lông hơi cũ nát, có lẽ là dùng đã lâu, bên trên đều có lỗ rách.
Không có biện pháp, thời buổi này làm gì cũng cần phiếu, ngay cả đến hợp tác xã mua bán mua khăn lông, nếu không lấy được phiếu, người ta cũng không bán cho bạn.
Ánh sáng trong phòng cũng không được tốt lắm, hiện giờ mới hơn 12 giờ, trong phòng đã tối đen.
Nhưng mà nhà được thu dọn sạch sẽ, đồ vật bày biện chỉnh tề, có lẽ vợ Vương Chí Cường là người thích sạch sẽ.
Lục Hướng Noãn không nhịn được thêm điểm cho cô ấy trong lòng, sau này có thể lui tới với cô ấy nhiều hơn.
Lúc này Vương Chí Cường và Trình Hiểu Yến bưng đồ ăn lên bàn.
“Mọi người ăn trước đi, chị xuống dưới gọi mấy đứa nhóc về ăn cơm.” Trình Hiểu Yến cởi tạp dề ra xong, thì vội vàng chạy ra ngoài.
Vương Chí Cường nhìn hai người còn đang ngây ngốc nhanh chóng gọi:
“Lão Hoắc, em dâu, hai người mau ngồi đi, dựa vào quan hệ của anh và lão Hoắc, em tới đây cứ coi như là nhà mình, đừng khách sáo.”
“Hiện giờ còn chưa đói lắm, đợi chị dâu về cùng ăn đi ạ.” Đối với Lục Hướng Noãn mà nói, đây là tôn trọng đối với nữ chủ nhân, cũng là lễ phép cơ bản nhất.
Vương Chí Cường cũng không miễn cưỡng, mà xoay người nói chuyện với Hoắc Cảnh Xuyên.
Nội dung nói chuyện phiếm, đương nhiên là sau khi Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, những chuyện xảy ra trong đội.
Hứa Đạt Nhạc nghe nói đã đón được người, nhanh chóng ăn nốt cơm còn sót trong bát, sau đó chạy đi tìm người.
Tiền trong tay anh ta không đủ, nên tìm chiến hữu mượn tạm trước.
Mà Quách Phương thì đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời, cô ta thấy người mãi mà không tới, trong lòng đã sớm không còn kiên nhẫn.
Thường bị người khác đánh giá, loại ánh mắt đó khiến cô ta không chịu nổi, luôn cảm thấy mình bị người ta lột sạch quần áo.
Nếu không phải e ngại thân phận của Hứa Đạt Nhạc, cô ta đã sớm phủi tay chạy lấy người.
Ngay khi cô ta sắp không chịu được, Hứa Đạt Nhạc chạy tới.
“Cô là Quách Phương ở thôn Lý gia sao?” Hứa Đạt Nhạc thở hổn hển nói.