Trình Hiểu Yến chỉ thiếu chỉ thẳng tên ra nói, những người khác nghe thấy những lời này của cô ấy đều cách xa Phí Minh Quyên một chút theo bản năng, sợ bị cô ấy nhớ thương.
Dù sao Trình Hiểu Yến rất giỏi ăn nói, bọn họ không thể trêu vào.
Phí Minh Quyên nghe Trình Hiểu Yến trào phúng như vậy thì tức muốn chết, khi cô ta định mở miệng mắng lại, Hồ Ái Hương và Trương Cải Liên vừa nói vừa cười đi tới.
Phí Minh Quyên bất đắc dĩ chỉ có thể câm miệng, cô ta không muốn để lại ấn tượng không tốt trước mặt vợ chính ủy và vợ sư trưởng, dù sao chồng mình còn phải trèo lên trên.
Nhưng mà ánh mắt cô ta trừng Lục Hướng Noãn và Trình Hiểu Yến, thù ngày hôm nay cô ta nhớ kỹ, dù sao sau này còn nhiều thời gian.
Hồ Ái Hương và Trương Cải Liên vừa tới, người lập tức đến đông đủ.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên và tài xế Dương Kim Trường sửa xong lốp xe bị nổ, cho nên lái thẳng về nhà.
Hơn mười một giờ trưa, xe đã đến trong đội.
Khi xuống xe Hồ Ái Hương còn không quên dặn dò Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên buổi tối đến nhà cô ấy ăn cơm, thấy hai người đồng ý cô ấy mới yên tâm về nhà.
Mà Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên thì trực tiếp xách đồ về nhà.
Sau khi về nhà, Lục Hướng Noãn nói chuyện xảy ra trước khi xe đi cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Hoắc Cảnh Xuyên nghe xong, lông mày nhíu lại: “Chuyện này cứ giao cho anh.”
Vợ anh tiêu tiền của anh là vinh hạnh của anh, tiền anh kiếm được không phải là cho vợ anh tiêu sao?
Xem ra gần đây Lữ Triết Dân nhàn rỗi quá, ngay cả vợ mình cũng không quản tốt.
Cùng lúc đó Lữ Triết Dân đang mở họp hắt xì một cái, sau đó sống lưng lạnh lẽo, lập tức cảm thấy như có thứ gì theo dõi anh ta.
Bởi vì trước khi về đã ăn bát mì ở Tiệm Cơm Quốc Doanh, cho nên giữa trưa hai người không ăn cơm, Hoắc Cảnh Xuyên gọt táo cho Lục Hướng Noãn, nhìn cô ăn hết.
Táo cũng là mua ở chợ đen, Hoắc Cảnh Xuyên vốn định mua thêm ít trái cây khác cho vợ, nhưng đi dạo một vòng phát hiện chỉ có trái cây là táo.
Đợi Lục Hướng Noãn đi ngủ, Hoắc Cảnh Xuyên đi ra ngoài.
“Đoàn trưởng Hoắc, đã trở về rồi à.” Trên đường Lữ Triết Dân về nhà gặp được Hoắc Cảnh Xuyên, thân thiện tiến lên chào hỏi anh.
“Phó đoàn trưởng Lữ, có rảnh thì nên quan tâm người nhà của mình chút, đừng như chó điên cắn loạn khắp nơi.”
Bởi vì chuyện liên quan tới Lục Hướng Noãn, cho nên Hoắc Cảnh Xuyên nói chuyện rất khó nghe, hoàn toàn không nể mặt đối phương.
Huống hồ anh và Lữ Triết Dân vốn là người không cùng một trận doanh.
Lữ Triết Dân nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói như vậy, rõ ràng là ngây ngẩn cả người: “Đoàn trưởng Hoắc, những lời này của cậu là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, thì cất bước rời đi.
Anh tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt vợ anh, xem ra vẫn là anh không đủ mạnh mẽ, lúc này Hoắc Cảnh Xuyên càng thêm chú tâm vào sự nghiệp.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên đi rồi, gương mặt của Lữ Triết Dân lập tức đen lại, lúc này anh ta đã hiểu ra ý trong lời nói của Hoắc Cảnh Xuyên.
Ngay sau đó anh ta nổi giận đùng đùng về nhà.
Khi Lữ Triết Dân về đến nhà, Phí Minh Quyên đang nấu cơm ở hành lang, nhìn thấy chồng mình đen mặt trở về, trong lòng cô ta thấp thỏm, vội vàng đặt muỗng xuống đi theo vào nhà.
“Anh làm sao vậy? Ai chọc tức anh thế?”
“Phí Minh Quyên, cô nói với tôi rốt cuộc hôm nay cô đã làm gì.” Lữ Triết Dân sợ dọa mấy đứa bé trong nhà, cố kìm nén lửa giận trong lòng.
“Em không làm gì mà.” Phí Minh Quyên nghe anh ta nói thì không hiểu gì.
Lữ Triết Dân thấy cô ta vẫn liều chết không nhận, trực tiếp rống mấy đứa bé đuổi ra ngoài chơi.
“Nếu cô không làm gì, Hoắc Cảnh Xuyên sẽ tới tìm tôi sao?” Lữ Triết Dân cầm lấy ca tráng men trên bàn ném mạnh xuống đất.
Năm đó anh ta đúng là mắt mù, mới cố chấp cưới cô ta vào cửa.
“Chắc chắn là tiểu tiện nhân kia đi tìm Hoắc Cảnh Xuyên tố cáo, không nghĩ tới cô ta…” Phí Minh Quyên còn chưa nói hết câu, đã bị tát một cái.
Tát nửa bên mặt trái nhanh chóng sưng to.
Phí Minh Quyên che nửa gương mặt bị tát sưng, nhìn Lữ Triết Dân trước mặt điên cuồng nói:
“Có phải anh cũng bị con hồ ly tinh kia mê hoặc không tìm ra hướng bắc hay không.”
Lúc này Lữ Triết Dân thấy dáng vẻ như người đàn bà đanh đá của Phí Minh Quyên, đã có ý nghĩ muốn giết cô ta, nhưng ở trong mắt Phí Minh Quyên là chọc trúng tâm sự của anh ta.