Cô thấy mấy nhà bên cạnh nhà mình đều nuôi hai con gà, có lẽ nơi này có thể nuôi được.
Suy xét đến lượng ăn của Hoắc Cảnh Xuyên, Lục Hướng Noãn múc một bát to bột mì.
Nhân lúc ủ cục bột Lục Hướng Noãn dành thời gian làm nước dùng.
Dầu nóng thêm hành lá, kích phát mùi thơm ra thì thêm cà chua còn có trứng gà vào xào.
Đợi xào một lát thì thêm nước vào cho nó sôi ùng ục một lát.
Mì sợi đã cán xong nhưng Hoắc Cảnh Xuyên còn chưa trở về, Lục Hướng Noãn sợ mì trương nên đợi anh về mới cho vào.
Mà khoảng thời gian này cô lại rảnh, cho nên về phòng nằm đọc sách.
Hoắc Cảnh Xuyên nóng lòng về nhà gặp vợ, bị Hứa Đạt Nhạc ngăn cản.
“Có việc gì thì nói đi.”
“Đoàn trưởng, em muốn xin nghỉ… Với anh.” Hứa Đạt Nhạc nói xong thì cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Cảnh Xuyên.
“Không phải là hôm qua cậu mới xin nghỉ sao? Hôm nay không phê chuẩn xin nghỉ.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì vội vàng về nhà.
Mà Hứa Đạt Nhạc nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói như vậy, không hiểu sao trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh ta thực sự không muốn ở riêng với Quách Phương, đối với anh ta mà nói, loại tư vị này mỗi giây mỗi phút đều là dày vò.
Tuy Hứa Đạt Nhạc tùy tiện, nhưng anh ta không phải là kẻ ngốc.
Anh ta có thể nhìn ra được Quách Phương rất ghét bỏ anh ta, khi nói chuyện với anh ta còn luôn lấy đoàn trưởng Hoắc và Lưu Học Kim ra so với anh ta.
Anh ta không bằng hai bọn họ, chuyện này thì anh ta nhận.
Nhưng vừa ghét bỏ anh ta vừa cố chấp muốn kết hôn với anh ta, nếu anh ta đuổi cô ta trở về, hay là nói mình không đồng ý hôn sự này, Quách Phương sẽ đòi tự tử.
Anh ta không thể trơ mắt nhìn cô ta tự tử được, Hứa Đạt Nhạc thân là quân nhân không làm được.
Chỉ mới qua hai ngày, Hứa Đạt Nhạc cảm thấy mình sắp bị cô ta bức điên.
Nhưng nghĩ tới Quách Phương còn đang đợi anh ta ở nhà khách, cho nên Hứa Đạt Nhạc nhân lúc ăn cơm trưa đi một chuyến.
Nhưng vì suy xét cho thanh danh của Quách Phương, Hứa Đạt Nhạc không vào phòng, mà nhờ nhân viên trong nhà khách lên lầu gọi Quách Phương xuống.
Hiện giờ Quách Phương đã bắt chẹt được cửa mạng của Hứa Đạt Nhạc, cho nên cô ta không chút cố kỵ, ngay cả thuốc cô ta lấy trong đội thú ý cũng bị cô ta ném, dù sao hôn sự của hai bọn họ đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nếu Hứa Đạt Nhạc không đồng ý, vậy thì cô ta sẽ “chết”.
Nhưng mà cô ta sẽ không tự tử thật, chỉ dùng để hù dọa anh ta mà thôi.
Tuy trong lòng cô ta chướng mắt Hứa Đạt Nhạc, nhưng vẫn mạnh hơn gả cho đám đàn ông dưa vẹo táo nứt trong đội, nghĩ tới đây Quách Phương cũng có thể tiếp nhận.
“Đoàn trưởng của tôi không cho nghỉ.”
Quách Phương nghe thấy thế thì tức giận:
“Vì sao không cho nghỉ, tôi còn muốn anh đi dạo huyện thành với tôi đấy, luôn ở trong phòng như vậy tôi sắp buồn bực chết mất.”
“Gần đây trong đội rất bận.” Hứa Đạt Nhạc giải thích.
“Vậy được rồi, anh cho tôi ít tiền, tôi tự mình đi dạo.” Sau khi nói xong, Quách Phương vươn tay với anh ta.
Hứa Đạt Nhạc đâu còn tiền, tiền trợ cấp mỗi tháng của anh ta đều gửi về nhà, ngay cả tiền ở nhà khách của Quách Phương, đều là anh ta tìm người vay, hiện giờ đã tiêu hết.
Quách Phương thấy không có tiền thì mắng phế vật xong, nổi giận đùng đùng xoay người lên lầu.
Cô ta hối hận vì lựa chọn Hứa Đạt Nhạc, nếu là người đàn ông kia mà nói, cô ta chắc chắn sẽ không nghẹn khuất như vậy.
Hơn nữa hai ngày nay cô ta nghe ngóng được, người đàn ông cô ta gặp trên xe lửa là đoàn trưởng, tên Hoắc Cảnh Xuyên, người phụ nữ giống y như hồ ly tinh tên Lục Hướng Noãn, là vợ anh mới cưới.
Nhưng mà kết hôn có thể ly hôn, nghĩ như vậy Quách Phương vội vàng về phòng lục tìm thuốc trong thùng rác cô ta ném đi.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên đang nấu mì căn bản không biết mình bị người ta nhớ thương.
Khi ăn cơm, Lục Hướng Noãn nói chuyện rào hàng rào tre với Hoắc Cảnh Xuyên, kết quả ăn cơm xong, Hoắc Cảnh Xuyên rửa xong bát là đi làm rào tre.
Mà Lục Hướng Noãn thì về phòng ngủ trưa, đợi khi cô tỉnh dậy đi ra ngoài xem, phát hiện Hoắc Cảnh Xuyên đã tìm đồ rào quanh vườn rau.
Nói ra, lực hành động của Hoắc Cảnh Xuyên có thể đạt điểm tuyệt đối.
Thời buổi này không có chuyện gì làm, gần như không có thứ gì có thể giải trí.
Lục Hướng Noãn tìm raido Hoắc Cảnh Xuyên mua ra, đặt ở bếp, vừa nghe vừa cắt miếng thịt mỡ mua ngày hôm qua thành từng miếng.