Không phải nói nếu muốn bắt lấy trái tim phụ nữ, phải nắm được dạ dày của cô sao, Hoắc Cảnh Xuyên đánh chủ ý này.
Lục Hướng Noãn không lưu ý một lát đã ăn hơn nửa bát cơm chiên trứng, cô ăn no nên để dư lại vào trong nồi.
Sau đó về phòng uống hai viên thuốc tiêu hóa tiêu cơm, sau đó nằm lên giường bổ sung giấc ngủ, khi Lục Hướng Noãn tỉnh lại đã là 3 giờ.
Lục Hướng Noãn rời giường đi rửa mặt rồi đến nhà Hồ Ái Hương.
Lúc này Hồ Ái Hương đang ngồi trong sân đan áo len, cô ấy vừa thấy Lục Hướng Noãn tới đây, nhanh chóng về phòng rót cốc nước, còn lấy bánh đến hợp tác xã mua bán mua lần trước ra cho Lục Hướng Noãn ăn.
Nhiệt tình của Hồ Ái Hương khiến Lục Hướng Noãn có chút không chống đỡ nổi, cho nên cô cầm một miếng bánh ăn, nhưng mà không ăn miếng thứ hai.
“Chị dâu, em muốn nuôi hai con gà ở nhà, không biết gà con mua ở đâu ạ?”
Lục Hướng Noãn rất muốn nuôi thêm mấy con, nhưng mà không có biện pháp, thời buổi này chỉ cho nuôi hai con.
Nếu có người nuôi nhiều một con, bị người ta phát hiện sẽ bị phê phán xử phạt.
Hồ Ái Hương vừa nghe cô tới vì chuyện này, nhanh chóng vỗ ngực bày tỏ việc này cứ giao cho cô ấy.
“Cảm ơn chị dâu.”
“Cảm ơn cái gì, chị và chồng không có con, đã sớm coi Cảnh Xuyên như con mình mà đối đãi, nếu em nói như vậy thì khách sáo quá rồi.”
Lục Hướng Noãn nghe Hồ Ái Hương nói chuyện bọn họ không có con, trong lòng có chút nghi ngờ, dù sao Hồ Ái Hương và Lưu Quốc Diệu đã không còn ít tuổi.
Nếu không có con thì chỉ có thể xảy ra hai tình huống, đó chính là cơ thể có vấn đề không thể sinh, nếu không thì đứa bé xảy ra vấn đề gì đó.
Cho dù là loại nào, cũng không phải là chuyện tốt gì.
Cho nên Lục Hướng Noãn kìm nén nghi ngờ trong lòng, thức thời không hỏi ra.
Cô tính toán buổi tối về nhà hỏi Hoắc Cảnh Xuyên, có lẽ anh biết gì đó.
Lục Hướng Noãn nói chuyện với Hồ Ái Hương thêm một lát, sau đó về nhà.
Nhưng mà nhìn Hồ Ái Hương đan áo len, cô đột nhiên nhớ tới trong không gian còn ít len sợi không dùng, ngày nào đó tìm cơ hội lấy ra, đan áo len quần len cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Về đến nhà Lục Hướng Noãn bắt đầu xử lý nửa cái đầu heo cô mang về.
Đầu heo nhiều nhất là lông heo, dùng dao cạo không thể cạo sạch, còn tốn nhiều sức, cho nên Lục Hướng Noãn cho nửa cái đầu heo này lên lò than thiêu, sau đó dùng dao cạo.
Chỉ một lát sau, lông heo bị cô cạo sạch.
Sau khi cạo lông heo xong, Lục Hướng Noãn lại bắt đầu bận việc, nhưng mà nếu muốn kho, vậy nhân lúc kho đầu heo thì kho nhiều một chút.
Vì thế Lục Hướng Noãn ngâm ít mộc nhĩ, rong biển khô, cắt hai củ khoai tây, lại nấu thêm mấy quả trứng gà, sau khi nấu chín trứng gà thì lột vỏ, cho vào nồi kho.
Ngoài ra cô còn thêm ít rau vào bên trong.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên trở về, món kho của Lục Hướng Noãn đã nấu xong.
Món kho mới ra khỏi nồi nhìn rất mê người, trước khi Hoắc Cảnh Xuyên trở về Lục Hướng Noãn đã ăn ít khoai tây trước.
Bởi vì nấu món kho, cho nên Lục Hướng Noãn muốn bớt việc, nên nấu ít cơm làm món chính tối nay.
Hoắc Cảnh Xuyên đã một ngày không thấy vợ về đến nhà, lập tức khóa trái cửa, đảm bảo không có người xông vào xong, thì bắt đầu đòi lãi với Lục Hướng Noãn.
Sau khi hôn một lát xong, Hoắc Cảnh Xuyên mới bằng lòng tha cho Lục Hướng Noãn, nhân tiện chỉnh lại quần áo hơi lộn xộn của cô.
“Sao hôm nay lại nghĩ tới chuyện đến huyện thành, không phải nói đợi anh nghỉ anh dẫn em đi dạo sao?”
“Ở nhà quá nhàm chán nên đến huyện thành dạo, nhân tiện mua ít đồ.” Lục Hướng Noãn ăn hết bát cơm trong tay xong, thì no bụng.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên cũng buông bát đũa xuống ngay sau đó.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên rửa bát đũa xong, Lục Hướng Noãn múc hai bát món kho bảo anh đưa qua cho nhà Hồ Ái Hương còn có Vương Chí Cường.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên trở về, trong tay xách thêm hai túi rau, là Hồ Ái Hương và vợ Vương Chí Cường cho, Lục Hướng Noãn bảo anh đặt ở phòng bếp.
Cùng lúc đó, cả nhà Vương Chí Cường mới ăn cơm tối xong dựa vào bàn nhìn món kho Hoắc Cảnh Xuyên đưa tới.
Vương Ái Dân không nhịn được, vươn tay cầm lấy miếng khoai tây cho vào trong miệng.
Kết quả mới nhai được hai cái trong mắt dâng lên sương mù, miệng há to kêu cay, Trình Hiểu Yến sốt ruột đến mức vội vàng rót cốc nước bảo Vương Ái Dân mau uống.
Một cốc nước vào bụng, vị cay trong miệng Vương Ái Dân mới xem như giảm đi nhiều, còn tràn ngập trông mong nhìn món kho trên bàn.
Vương Chí Cường vỗ nhẹ đầu con trai út: “Tên nhóc này, làm mình cay khóc còn muốn ăn.”