Lục Hướng Noãn thành khẩn nói trước mặt hai vợ chồng Vương Chí Cường: “Chuyện hôm nay em cũng có trách nhiệm, em xin lỗi anh và chị dâu.”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy thế, trực tiếp cau mày: “Vợ à, xảy ra chuyện gì thế.”
Vương Chí Cường cũng tràn ngập nghi ngờ nhìn Lục Hướng Noãn.
Còn không đợi Lục Hướng Noãn mở miệng, đã bị Trình Hiểu Yến mở miệng cướp nói trước:
“Chuyện này không liên quan tới em, em đừng để trong lòng, đều tại người phụ nữ Trương Huệ Trân kia.”
Vương Chí Cường mơ hồ: “Hai người đừng vội ôm trách nhiệm về mình, nói với bọn anh trước đã, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì.”
Ngay sau đó Lục Hướng Noãn cũng không giấu giếm nói rõ chuyện vừa rồi ra.
Không chỉ Vương Chí Cường nghe mà tức giận, ngay cả Hoắc Cảnh Xuyên cũng trong cơn giận dữ, nắm chặt tay, sau đó đi tới trước mặt Lục Hướng Noãn nói:
“Vợ à, rất xin lỗi, để em chịu ấm ức rồi.”
“Em đã tát lại, chẳng qua khiến Ái Dân chịu tội.” Lục Hướng Noãn có chút ủ rũ, nếu không vì cô có lẽ Ái Dân đã không bị thương.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn không hối hận tát Vương Cẩu Thặng một cái, thậm chí hối hận mình ra tay nhẹ.
Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Chuyện này cứ giao cho anh.”
“Không cần anh tới, em tự mình nghĩ cách, việc này anh đừng nhúng tay.” Báo thù vẫn là tự mình làm sướng hơn, lúc này trong lòng Lục Hướng Noãn đã có chủ ý.
“Được.” Tuy Hoắc Cảnh Xuyên mở miệng đồng ý, nhưng mà ngày hôm sau trong lúc so đấu huấn luyện, anh còn quan báo tư thù đánh Vương Dũng Quân nằm sấp xuống, đưa đến phòng y tế cấp cứu.
Những người khác muốn soi mói cũng không tìm được cớ.
Mà Vương Chí Cường thì dẫn con trai mới tỉnh lại không lâu, đi tìm Lưu Quốc Diệu sư trưởng Lưu tố cáo.
Còn Hoắc Cảnh Xuyên cũng đi theo, anh cũng đi đòi lẽ phải, đòi công bằng cho vợ anh, dù sao không thể để vợ anh chịu ấm ức được.
Còn Lục Hướng Noãn tát Vương Cẩu Thặng một cái, ở dưới cái nhìn của Hoắc Cảnh Xuyên, đó là Vương Cẩu Thặng nên bị đánh.
Vợ anh đánh hay lắm, nếu anh ở đó, anh còn ra tay ác hơn cả vợ.
Lưu Quốc Diệu nghe xong lý do thoái thác của hai người, tức tới mức ném mạnh chén trà lên bàn:
“Nơi này là bộ đội, không phải nơi để giương oai.”
Ngay sau đó anh ta tìm người đi gọi Vương Dũng Quân và Trương Huệ Trân tới, còn Vương Cẩu Thặng cũng tới cùng.
Khi Lưu Quốc Diệu mới nói ba chữ dâu tây dại, Vương Cẩu Thặng nóng nảy, hoàn toàn không màng mình đang ở đâu, trực tiếp mắng:
“Đều tại tiện nhân kia, người xấu không cho tôi ăn dâu tây dại…”
Còn chưa nói hết câu, Vương Cẩu Thặng đã bị người ta bóp cổ nâng lên.
Vương Cẩu Thặng bị trường hợp này dọa sợ không dám nói tiếp nữa, há to miệng ngơ ngác nhìn Hoắc Cảnh Xuyên, đôi mắt không dám chớp.
Mà ánh mắt Hoắc Cảnh Xuyên nhìn về phía Vương Cẩu Thặng cũng rất lạnh lẽo, nghĩ tới những lời cậu bé mới nói, loại ý nghĩ điên cuồng phá hủy cậu bé chiếm cứ đại não anh.
“Hoắc Cảnh Xuyên, anh muốn làm gì, nhanh buông con trai tôi ra.”
Vương Dũng Quân sợ hãi, nhanh chóng tiến lên đoạt con trai, kết quả bị Hoắc Cảnh Xuyên né tránh.
Trương Huệ Trân thấy chồng mình không dùng được, trực tiếp quay đầu nhờ Lưu Quốc Diệu giúp đỡ:
“Sư trưởng, anh mau cứu con trai tôi, con trai tôi sắp bị anh ta bóp chết rồi.”
Lưu Quốc Diệu lạnh lùng nhìn lướt qua hai vợ chồng Vương Dũng Quân, ngay sau đó không nhanh không chậm mở miệng:
“Hoắc Cảnh Xuyên, thả người ra đi.”
Đứa nhóc này đúng là thiếu thu thập, nhưng Lưu Quốc Diệu không muốn cậu bé này thành vết nhơ trong sự nghiệp của Hoắc Cảnh Xuyên.
Vì chuyện này, không đáng.
“Lần sau lại để tôi nghe thấy, tôi ném cháu lên núi cho sói ăn, nghe thấy không.” Nửa câu sau, gần như là rống ra.
“Nghe… Thấy…” Vương Cẩu Thặng bị dọa lắp bắp nói.
“Lớn tiếng chút.”
Hoắc Cảnh Xuyên lớn giọng khiến Vương Cẩu Thặng bị dọa sợ, cả người run lẩy bẩy gân cổ gào:
“Nghe thấy được…”
Nghe thấy được đáp án mình muốn, Hoắc Cảnh Xuyên buông tay ra, mà Vương Dũng Quân nhanh chóng tiến lên đón lấy Vương Cẩu Thặng, mới không để cậu bé ngã xuống đất.
“Con trai, con không sao chứ.” Vương Dũng Quân sốt ruột hỏi.
Vương gia bọn họ là ba đời đơn truyền, nếu con trai xảy ra chuyện thì nhà bọn họ sẽ tuyệt hậu.
Vương Dũng Quân vừa mới nói chuyện, Vương Cẩu Thặng lập tức dựa vào lòng anh ta gào khóc, cọ hết nước mắt nước mũi lên áo anh ta.
Chuyện này khiến hai vợ chồng Vương Dũng Quân đau lòng muốn chết, chẳng qua Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy hơi ồn ào:
“Lại khóc, bây giờ ném lên núi cho sói ăn.”
Một câu, Vương Cẩu Thặng lập tức im miệng.