Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 822 - Chương 822: May Mà Có Em

Không xác định Chương 822: May mà có em

Ngoài ra còn phải bồi thường tiền thuốc men và phí tổn thất cho Vương Ái Dân.

Sau chuyện ngày hôm nay, ba người xem như kết thù, không chỉ như vậy, còn liên quan tới vấn đề thăng chức sau này của Vương Dũng Quân, cơ bản thăng chức vô vọng.

Sau khi trở về Vương Dũng Quân đánh Trương Huệ Trân một trận, cho dù Trương Huệ Trân khóc lóc xin tha cỡ nào, Vương Dũng Quân cũng không dừng tay.

Bà Vương biết con dâu hủy hoại sự nghiệp của con trai, trong cơn giận dữ cầm lấy cái gắp than ở cửa đánh lên người Trương Huệ Trân.

Trương Huệ Trân còn chưa hoàn hồn từ trong đòn hiểm, lại bị bắt chịu thêm đòn hiểm khác, cô ta đau tới mức kêu oa oa.

Mà Vương Cẩu Thặng con trai bảo bối của Trương Huệ Trân thì ở bên cạnh vỗ tay khen hay, thậm chí còn giúp bà nội đánh mẹ mình.

Nhà ngang không có cách âm, mấy hộ bên cạnh Vương gia đều nghe thấy được tiếng kêu thảm thiết của Trương Huệ Trân, nhưng không có một ai tới cửa cầu xin thay cho cô ta.

Người bị đánh hơi thở thoi thóp nằm trên đất, Vương Dũng Quân mới bảo mẹ anh ta dừng tay, bởi vì ngày mai anh ta còn phải dẫn cô ta đi xin lỗi.

Ngày hôm sau Trương Huệ Trân bị đánh đến mặt mũi bầm dập và Vương Dũng Quân không tình nguyện xin lỗi Lục Hướng Noãn và Vương Ái Dân trước mặt mọi người trong đại viện.

Chẳng qua mọi người nhìn thấy tình trạng thê thảm của Trương Huệ Trân, không ai sinh ra lòng đồng tình.

Chỉ cảm thấy cô ta đáng đời, ai bảo cả ngày cô ta làm chuyện thiếu đạo đức, chọc đám quân tẩu trong đại viện bọn họ cảm thấy phiền chán.

Vương Dũng Quân tự tay đưa 10 tệ tiền bồi thường cho Vương Chí Cường xong, trò khôi hài này mới xem như hoàn toàn kết thúc.

Đám người tản đi, Vương Chí Cường lập tức đưa 10 tệ tiền bồi thường cho Lục Hướng Noãn:

“Em dâu, số tiền này em nhận lấy đi, chuyện của Ái Dân may mà có em.”

Lục Hướng Noãn không nhận: “Số tiền này anh giữ lấy mua đồ ăn ngon cho Ái Dân đi.”

Bởi vì chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của cô.

Vương Chí Cường thấy cô kiên trì như vậy, chỉ có thể nhận lấy tiền.

Chẳng qua ngày hôm sau, Trình Hiểu Yến làm một bàn đồ ăn ngon, Vương Chí Cường gọi hai vợ chồng Hoắc Cảnh Xuyên tới đây ăn cơm.

Lục Hướng Noãn cũng không rảnh tay, xách ít bánh mua ở hợp tác xã mua bán đi qua với Hoắc Cảnh Xuyên.

Cậu nhóc Vương Ái Dân vừa thấy Lục Hướng Noãn tới, thì tung ta tung tăng chạy tới chỗ cô, muốn ôm một cái.

Ngay khi Hoắc Cảnh Xuyên muốn đuổi đứa nhóc dính người Vương Ái Dân bên cạnh vợ ra, nhưng không ngờ Lục Hướng Noãn vươn tay bế Vương Ái Dân lên.

“Đầu còn đau không?”

Ngày hôm qua khi thay thuốc cho cậu bé, nhìn thôi đã thấy đau, nhưng đứa bé vẫn nghiến răng không kêu một tiếng, còn nhỏ tuổi đã ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Ánh mắt Vương Ái Dân sáng lấp lánh nhìn Lục Hướng Noãn: “Dì, phù phù sẽ không đau.”

Lục Hướng Noãn thực sự thổi hai cái với miệng vết thương của cậu bé: “Còn đau hay không.”

Vương Ái Dân lắc đầu: “Không đau nữa ạ.”

Lúc này cậu bé cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc, dì xinh đẹp thổi phù phù cho cậu bé, thật vui.

Trái lại Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh khó chịu, đây là vợ anh, mỗi ngày đứa nhóc này dán lấy vợ anh làm gì, đặc biệt là hiện giờ còn đòi bế.

Xem ra mình cần thiết phải nói chuyện với người làm cha là Vương Chí Cường, Hoắc Cảnh Xuyên nghĩ thầm.

Khi Hoắc Cảnh Xuyên muốn kéo Vương Ái Dân đang dán lấy người vợ anh xuống, không cẩn thận liếc thấy cái đầu được quấn băng như tổ ong vò vẽ của cậu bé, tạm thời sửa lại chủ ý.

Nể mặt cậu bé đáng thương như vậy, hôm nay tạm thời để cậu bé ôm một lát, sau này thì không được.

Vợ anh chỉ có thể anh ôm, hiện giờ anh còn chưa ôm đủ.

Nhưng mà rất nhanh Hoắc Cảnh Xuyên lập tức thù hồi ý nghĩ ngu ngốc vừa rồi của mình.

Bởi vì anh thấy được vẻ mặt khiêu khích mình từ trên mặt đứa bé bốn năm tuổi, chuyện này khiến Hoắc Cảnh Xuyên tức giận lập tức kéo Vương Ái Dân xuống dưới.

Chỉ trong nháy mắt Vương Ái Dân phát hiện mình ở trên người chú xấu xa, lập tức mím môi muốn khóc.

Hoắc Cảnh Xuyên cũng không chiều cậu bé:

“Cháu lại khóc, chú sẽ ném cháu tới sau núi cho sói ăn, đến lúc đó chúng nó ăn hết cháu vào bụng, sau này cháu sẽ không còn được gặp cha mẹ cháu nữa…”

Vương Ái Dân sợ tới mức trực tiếp che lỗ tai, co rúc trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên, run lẩy bẩy:

“Cháu không nghe cháu không nghe… Chú xấu xa… Khốn nạn… Sau này cháu không bao giờ để ý chú nữa… Chú hư…”

 


Bình Luận (0)
Comment