Trình Hiểu Yến lau mồ hôi trên trán nói: “Có đủ không, không đủ chị lại đi hái.”
Lục Hướng Noãn nói: “Đủ rồi, em chỉ muốn làm một ít, đợi làm xong em bảo Hoắc Cảnh Xuyên tặng cho các chị.”
“Vậy bọn chị có lộc ăn rồi, mỗi ngày lão Lưu nhà chị cứ nhắc mãi tay nghề nấu nướng của em, từ lần trước ăn thịt khô em gửi cho Cảnh Xuyên, mỗi ngày anh ấy đều lải nhải bên tai chị bảo chị qua chỗ em học nấu.” Hồ Ái Hương vui vẻ nói.
Người vợ tốt như vậy bị Cảnh Xuyên lừa mất, đúng là có phúc.
Lục Hướng Noãn khách sáo nói: “Em chỉ tùy tiện nấu chơi thôi, nhưng mà nếu các chị không chê, có rảnh em dạy các chị nấu.”
Thịt khô phí người còn tốn công, Lục Hướng Noãn làm hai lần đánh chết cũng không làm lần thứ ba, trừ phi có lò nướng.
Chẳng qua không gian của cô có đủ thứ, ngay cả máy phát điện năng lượng mặt trời cũng có, nhưng mà không có đồ điện như lò nướng, nồi cơm điện.
Tuy tủ lạnh máy giặt không mua, nhưng lúc trước khi cô mua nhà có, lúc trước khi thu dọn đồ cô cho hết vào không gian.
Chẳng qua Lục Hướng Noãn chê bẩn, vẫn luôn không dùng, giặt quần áo đều dùng tay giặt.
Bởi vì mấy thứ đó, tên súc sinh Lâm Hạo từng dùng.
Lâm Hạo là người không giữ mình trong sạch, trên người có bệnh truyền nhiễm đường sinh dục cũng không ngoại lệ.
Hiện giờ nghĩ lại, vẫn là lúc trước không chuẩn bị đầy đủ, cho nên không mua rất nhiều đồ.
Sau đó mấy người cùng xuống núi, tách ra ở cửa khu người nhà.
Về đến nhà Lục Hướng Noãn đổ đồ trong rổ xuống đất trước, sau đó lấy cây khúc có rễ mình nhổ lúc trước trồng dọc theo rào tre.
Lực sinh mệnh của cây khúc rất ngoan cưỡng, tính sinh sôi nảy nở rất nhanh, trên cơ bản thuộc loại rau dại trồng chỗ nào cũng có thể sống sót, giống y như bản thân Lục Hướng Noãn.
Còn rau khúc còn dư lại kia, Lục Hướng Noãn rửa sạch rồi cho vào nồi hấp.
Rau khúc hấp xong Lục Hướng Noãn dùng tỏi nước dầu mè trộn đều, nước hấp ra trong nồi Lục Hướng Noãn cũng không lãng phí, cô khuấy bột rồi đổ vào.
Khi sắp múc ra khỏi nồi thì cho hai quả trứng gà vào, làm nồi canh trứng gà.
Lục Hướng Noãn sợ Hoắc Cảnh Xuyên không ăn quen, lại tiện tay làm nộm dưa leo cho anh.
…
Đợi Lục Hướng Noãn quét dọn phòng bếp xong, Hoắc Cảnh Xuyên cũng huấn luyện trở về.
Anh nhanh chóng rửa sạch tay, đến phòng bếp giúp đỡ bưng đồ ăn.
Lục Hướng Noãn vốn tưởng rằng Hoắc Cảnh Xuyên không thích món này, dù sao ăn hơi đắng.
Người nào có thể nghĩ tới, vậy mà hai người ăn hết chậu rau, trái lại nộm dưa leo để đó.
Hai người thu dọn xong chuẩn bị đi ngủ, Hoắc Cảnh Xuyên nói chuyện bác sĩ ở phòng y tế cho Lục Hướng Noãn nghe.
Anh rất tôn trọng lựa chọn của cô.
Lục Hướng Noãn vẫn không cần nghĩ ngợi nói: “Từ chối đi, em không thích công việc đó.”
Ngày hôm sau, Hoắc Cảnh Xuyên lập tức nói câu trả lời của Lục Hướng Noãn cho Vương Chí Cường, tuy Vương Chí Cường có chút tiếc hận nhưng không nói gì.
Chẳng qua Lưu Quốc Diệu biết xong, muốn tự mình khuyên nhủ Lục Hướng Noãn, khiến cô thay đổi chủ ý.
Dù sao cũng là một nhân tài, mà hiện giờ Hoa Quốc thiếu nhất chính là nhân tài.
Bản lĩnh chữa bệnh của cô không thể lãng phí, cần sáng lên nóng lên trên cương vị công việc.
Nhưng không ngờ bị Hoắc Cảnh Xuyên biết được, chắn trở về.
Vì chuyện này Hoắc Cảnh Xuyên còn bị mắng một trận, nhưng mà Lưu Quốc Diệu cũng đánh mất ý nghĩ này.
Không có biện pháp, ai bảo binh sĩ dưới tay anh ta đau lòng vợ, anh ta không thể cưỡng ép, dù sao dưa hái xanh không ngọt.
Những chuyện này Lục Hướng Noãn cũng không biết, bởi vì mấy ngày nay nếu có rảnh, cô sẽ lên núi, trên cơ bản không ở nhà.
Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến tới cửa ăn bế môn canh nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể sợ hãi trở về.
Hiện giờ trong sân nhà Lục Hướng Noãn đầy dược liệu, mà Hoắc Cảnh Xuyên có rảnh sẽ làm thêm khay tre, hiện giờ trong nhà khay lớn bé không dưới hai mươi cái.
Chỉ trong nháy mắt đã tới thời gian hẹn với thợ mộc Mã, Hoắc Cảnh Xuyên mượn xe tải lớn trong đội, đi kéo tủ, bàn ghế trở về.
Nhưng mà đồ kéo về nhiều hơn Lục Hướng Noãn muốn, chỉ riêng ghế đã có nhiều thêm mấy cái.
Thợ mộc Mã còn khéo tay làm một hộp gỗ đựng tiền, bên trên còn có khóa.
Lục Hướng Noãn nhìn thấy thêm nhiều đồ thì không nói gì, bảo Hoắc Cảnh Xuyên và Vương Chí Cường dọn đồ về nhà, nhưng trong lòng nhớ kỹ lòng tốt của thợ mộc Mã.
Nghĩ tới nếu lần sau còn có cơ hội gặp mặt, vậy thì cô sẽ vẽ mấy hoa văn cho thợ mộc Mã.