Buổi sáng Hoắc Cảnh Xuyên huấn luyện xong trở về, thì phát hiện Lục Hướng Noãn không thích hợp hỏi cô cô không nói câu nào, cả người giống như mất hồn phách.
Quen biết cô lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Hoắc Cảnh Xuyên thấy cô như thế.
Hoắc Cảnh Xuyên có chút lo lắng nhân lúc nghỉ trưa đi tìm Lưu Quốc Diệu xin nghỉ, buổi chiều ở nhà không làm gì, chỉ đặc biệt ở bên Lục Hướng Noãn.
Mãi đến buổi tối, Lục Hướng Noãn vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong cảnh trong mơ đó.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên nhìn trạng thái này của Lục Hướng Noãn, sợ cô xảy ra chuyện, càng canh giữ bên cạnh cô không rời một tấc.
Đêm đã rất khuya, Lục Hướng Noãn vẫn không ngủ được, bởi vì cô không dám nhắm mắt, cô sợ nhìn thấy cảnh Hứa Nhạc chết thảm.
“Vợ à, mọi chuyện còn có anh mà.” Hoắc Cảnh Xuyên ôm Lục Hướng Noãn vào lòng, nhẹ giọng nói.
Mà những lời này vừa vặn chạm vào tiếng lòng của Lục Hướng Noãn, ngay sau đó cô ôm lấy Hoắc Cảnh Xuyên lớn tiếng khóc ra.
Lục Hướng Noãn luôn kiên cường trong bất cứ thời điểm nào cũng không khóc rống như hôm nay, bởi vì cô biết khóc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, còn bị người ta ngộ nhận là biểu hiện của người nhu nhược.
Nhưng lúc này cô không khống chế được, phải biết rằng Hứa Nhạc là người bạn cô quý trọng nhất, nguyện vọng lớn nhất của cô là anh ta có thể bình an.
Tuy chỉ là giấc mơ, nhưng Lục Hướng Noãn lại như là tự mình trải qua.
Cô không tiếp nhận được cảnh trong mơ đó, kết quả tồi tệ đó.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy Lục Hướng Noãn như vậy, anh đau lòng chỉ có thể ôm chặt cô vào lòng, ở chỗ cô không nhìn thấy thì rơi lệ cùng cô.
Trong lòng càng hận mình bất lực.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là Lục Hướng Noãn khóc mệt, cô dựa vào trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên, nắm lấy góc áo anh ngủ say.
Hoắc Cảnh Xuyên thấy Lục Hướng Noãn ngủ rồi, thật cẩn thận đặt cô lên giường, sau đó đi ra ngoài lấy chậu nước ấm.
Trên gương mặt khóc đỏ bừng của Lục Hướng Noãn tràn ngập nước mắt, đôi mắt sưng đỏ, Hoắc Cảnh Xuyên dùng khăn lông ướt lau sạch sẽ gương mặt cô.
Ngay sau đó Hoắc Cảnh Xuyên lên giường ôm chặt Lục Hướng Noãn, không nói một lời cúi đầu nhìn cô ngủ say, suy nghĩ bay loạn.
Cả đêm, anh không dám chợp mắt.
Ngày hôm sau, Hoắc Cảnh Xuyên vẫn không yên tâm xin nghỉ với Lưu Quốc Diệu, ai ngờ Lưu Quốc Diệu không phê.
Bởi vì Hoắc Cảnh Xuyên mới xin nghỉ xong, nếu mọi người đều giống như anh, bộ đội đã sớm loạn thành nồi cháo, trọng điểm là anh không nói vì sao xin nghỉ.
Lưu Quốc Diệu không đồng ý, đương nhiên là Hoắc Cảnh Xuyên không chịu đi, bầu không khí lập tức trở nên giằng co.
“Cảnh Xuyên, có chuyện gì thế?” Hồ Ái Hương thấy Lưu Quốc Diệu vẫn luôn không về nhà, nên ra cửa tìm anh ta, không nghĩ tới sẽ gặp Hoắc Cảnh Xuyên.
“Chị dâu, em xin nghỉ, sư trưởng không phê cho em.” Hoắc Cảnh Xuyên tâm cơ nói.
Sư trưởng sợ vợ, đã là bí mật được mọi người ở khu người nhà công nhận.
Nếu là những người khác Hồ Ái Hương sẽ không nhúng tay vào chuyện của Lưu Quốc Diệu, chủ yếu là sợ mình gây thêm phiền phức cho anh ta.
Nhưng Hoắc Cảnh Xuyên thì khác.
Hồ Ái Hương xoay người nói với Lưu Quốc Diệu: “Lão Lưu, có chuyện gì thế? Sao lại không cho Cảnh Xuyên nghỉ?”
Lưu Quốc Diệu trừng Hoắc Cảnh Xuyên một cái, sau đó giải thích với Hồ Ái Hương:
“Ngày hôm qua mới xin nghỉ xong, hôm nay không nói nguyên nhân gì lại tới xin nghỉ, em nói xem sao anh có thể đồng ý.”
Hồ Ái Hương nói:
“Cảnh Xuyên chưa bao giờ xin nghỉ, đột nhiên tới tìm anh xin nghỉ, chắc chắn là có chuyện gì đó. Cảnh Xuyên, em nói xem có đúng không.”
Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu: “Chị dâu nói rất đúng.”
Nhìn hai người kẻ xướng người họa, khóe miệng Lưu Quốc Diệu giật giật, ngay sau đó nhìn về phía Hoắc Cảnh Xuyên:
“Vậy cậu nói xem, có chuyện gì?”
Hoắc Cảnh Xuyên nghĩ một lát, mới nói: “Vợ tôi không thoải mái.”
Vừa nghe tới đây, Hồ Ái Hương lo lắng: “Hướng Noãn sao thế? Có nặng lắm không? Sao không đưa tới bệnh viện?”
“Không cần đến bệnh viện, cô ấy là bác sĩ.” Hoắc Cảnh Xuyên nói.
Anh cảm thấy vợ mình càng giống với tâm bệnh, tâm bệnh còn cần tâm dược, chẳng qua nhìn trạng thái trước mắt của cô, anh hỏi, cô sẽ càng không nói.
Đợi khi nào cô muốn nói, đương nhiên là anh sẽ biết.
Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn không nhìn thấu Lục Hướng Noãn, luôn cảm thấy trong lòng cô ẩn giấu nhiều chuyện người ta không biết.
Nhưng không sao, chỉ cần là cô, cô ở bên cạnh mình là được, còn lại Hoắc Cảnh Xuyên không thèm để ý.
Hồ Ái Hương nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói như vậy, trong lòng thả lỏng, ngay sau đó nhìn về phía Lưu Quốc Diệu, trong giọng nói tràn ngập uy hiếp:
“Lão Lưu…”
Còn chưa nói hết câu, Lưu Quốc Diệu đã cắt ngang lời cô ấy nói:
“Phê, phê, lần sau lại có loại chuyện này, cậu nói sớm một chút. Nhanh đi đi, đừng lắc lư trước mặt tôi nữa, chọc đến sáng sớm tôi đã phiền lòng.”