Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Em ngồi ở đây đợi, đừng đi linh tinh, anh đi múc đồ ăn.”
Sau khi nghe thấy đáp lại của Lục Hướng Noãn, Hoắc Cảnh Xuyên mới bưng chậu tráng men rời đi.
Mà gương mặt Lục Hướng Noãn lập tức suy sụp, cô xoa giữa mày, nghĩ thầm xem ra tối hôm nay phải uống thuốc an thần.
Tuy cháo để trong nồi giữ ấm nhưng thời gian dài như vậy cũng đã nguội, Hoắc Cảnh Xuyên thêm củi vào trong bếp, lại đun nóng một lát.
Khi ăn cơm, tuy Lục Hướng Noãn đói bụng nhưng vẫn không có khẩu vị gì, Hoắc Cảnh Xuyên phải dỗ dành mãi cô mới miễn cưỡng ăn một quả trứng gà và nửa bát cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc.
Sau khi ăn xong, Hoắc Cảnh Xuyên lại lấy khăn tay trong túi ra lau sạch sẽ miệng giúp cô.
Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Giữa trưa có muốn ăn gì không, anh nấu cho em.”
“Tùy anh.” Lúc này Lục Hướng Noãn không có tâm trạng gì, bởi vì cô nhắm mắt lại trong đầu sẽ hiện lên dáng vẻ thê thảm của Hứa Nhạc.
Với mức độ hiểu biết của cô về Hứa Nhạc, nếu lúc trước cô thực sự bị Lâm Hạo hại chết, Hứa Nhạc thực sự có thể làm ra chuyện bắt cóc Lâm Hạo, đòi lại công bằng thay cô.
Hoắc Cảnh Xuyên cũng không hỏi nữa, đi rửa sạch bát đũa.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên rời đi, Lục Hướng Noãn cảm thấy mình không thể tiếp tục suy nghĩ miên man như vậy, nhốt mình ở trong giấc mộng không đi ra, cho nên tìm việc làm cho mình.
Đầu tiên là cô mang đống thảo dược trong phòng ra sân phơi, sau đó tìm giẻ lau, cái chổi, quét dọn sạch sẽ phòng nghiên cứu của cô.
Lần này Hoắc Cảnh Xuyên không ngăn cản, mà đi theo sau cô cùng giúp đỡ quét dọn.
Khi bận rộn, sẽ không rảnh nghĩ tới chuyện khác.
Tới buổi chiều Hồ Ái Hương bưng một bát đường đỏ trứng gà đến.
Hồ Ái Hương nhìn Lục Hướng Noãn gương mặt trắng bệch, màu môi tái nhợt, rõ ràng là không có tinh thần thì đau lòng muốn chết:
“Hôm nay Cảnh Xuyên nói em không thoải mái, nên chị tới đây thăm em, cơ thể đỡ hơn chút nào chưa?”
Lục Hướng Noãn cố gượng cười nói: “Khá hơn nhiều rồi ạ.”
Hồ Ái Hương nói:
“Qua mấy ngày nữa mà vẫn còn khó chịu, thì bảo Cảnh Xuyên dẫn em đến bệnh viện khám xem. Đừng sợ lãng phí tiền, người sống khỏe mạnh mới là tốt nhất.”
“Vâng.”
Hai người nói chuyện một lát, Trình Hiểu Yến xách theo hai lạng đường đỏ và một túi bánh phục linh tới.
Cô ấy cũng là tối qua khi ngủ, nghe chồng mình nói Lục Hướng Noãn sinh bệnh, cho nên hôm nay dậy sớm, ngồi xe trong đội đến hợp tác xã mua bán mua ít đồ.
Nếu không buổi sáng cô ấy đã tới.
Vương Ái Dân nghe nói Lục Hướng Noãn bị bệnh, cũng muốn đi theo tới, nhưng bị Trình Hiểu Yến bắt ở nhà.
Chủ yếu là cô ấy sợ Vương Ái Dân ầm ĩ, chọc bệnh tình của Lục Hướng Noãn lại nặng hơn.
Chẳng qua Trình Hiểu Yến không nghĩ tới Hồ Ái Hương cũng ở đây, trên mặt có chút kinh ngạc, nhưng mà nhanh chóng khôi phục như thường, hỏi han ân cần Lục Hướng Noãn một lát.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thấy có người nói chuyện với Lục Hướng Noãn, thì đạp xe đi ra ngoài.
Đợi khi Hoắc Cảnh Xuyên từ bên ngoài trở về, Trình Hiểu Yến và Hồ Ái Hương còn chưa rời đi, anh đi vào nói một tiếng sau đó xách gà đến phòng bếp.
Vừa nhìn thấy gà, Hồ Ái Hương trêu ghẹo Lục Hướng Noãn:
“Cảnh Xuyên đúng là thương em, hôm nay cậu ấy đi tìm lão Lưu nhà chị xin nghỉ, lão Lưu nhà chị không đồng ý. Kết quả cậu ấy đứng ở cửa nhà chị không đi, cuối cùng bức lão Lưu không có biện pháp, đành phải phê cho cậu ấy.”
Lục Hướng Noãn nghe Hồ Ái Hương nói như vậy, thì sửng sốt một lát, bởi vì buổi sáng Hoắc Cảnh Xuyên nói với cô trong đội không có việc gì, mới ở nhà.
Hóa ra là kẻ lừa đảo, nhưng mà trong lòng Lục Hướng Noãn không có chút tức giận nào.
Trình Hiểu Yến ở bên cạnh cũng nói tiếp:
“Đoàn trưởng Hoắc đúng là người thương vợ, lúc trước vì ngôi nhà này, đã đổi khen thưởng hai nhiệm vụ lần trước, nếu không chắc chắn đã thăng cấp.
Trong đội này không tìm được người đàn ông tốt nào giống đoàn trưởng Hoắc, ít nhất chồng nhà chị không làm được loại chuyện đó.”
Lục Hướng Noãn nhìn Trình Hiểu Yến với vẻ nghi ngờ: “Chị nói gì cơ?”
“Đoàn trưởng Hoắc không nói với em à?” Lần này tới lượt Trình Hiểu Yến kinh ngạc.
Lục Hướng Noãn lắc đầu: “Không có ạ.”
Trình Hiểu Yến như ý thức được mình nói sai, cô ấy tức tới mức muốn tát mình hai cái.
Nếu đoàn trưởng Hoắc không nói với Hướng Noãn, vậy chính là muốn giấu Hướng Noãn.
Đều tại cái miệng này của mình, sao lại không biết giữ miệng như vậy.