“Cho tôi tiền.” Lục Hướng Noãn cũng mặc kệ còn người ngoài ở đây, vươn tay đòi tiền Lục Quốc Khánh.
“Anh có.” Hồ Hữu Tiền nhanh chóng lấy tiền trong túi ra đưa cho cô, kết quả Lục Hướng Noãn không cần tiền của ông ta.
“Con cần tiền làm gì?” Lần trước cướp nhiều tiền trong tay ông ta như vậy, con nhóc chết tiệt này đi ra ngoài một chuyến đã tiêu hết, ông ta tức muốn chết, lúc này mới có mấy ngày lại đòi tiền ông ta.
Ông ta mở xưởng tiền sao?
“Có cho hay không, một câu.” Lục Hướng Noãn không kiên nhẫn nhìn ông ta.
“Noãn Noãn muốn thì cho, nhanh lên.” Hồ Hữu Tiền nhìn dáng vẻ dông dài của Lục Quốc Khánh, lập tức tức giận nói.
“Cho.” Lãnh đạo đã lên tiếng, Lục Quốc Khánh đâu dám không cho.
Vì thế móc túi tiền trong túi quần ra, khi Lục Hướng Noãn chuẩn bị đoạt thì Lục Quốc Khánh nhanh hơn một bước bảo vệ trước ngực, móc mấy tờ trong túi ra đưa cho cô.
“Chút tiền như vậy, ông định tống cổ ăn mày à?” Lục Hướng Noãn không nhận lấy.
“Keo kiệt như thế làm gì.” Hồ Hữu Tiền đoạt lấy túi tiền trong tay Lục Quốc Khánh, ném cho Lục Hướng Noãn: “Noãn Noãn, cầm đi tiêu, không đủ anh vẫn còn.”
“Ông giữ lại mua quan tài cho mình đi.” Lục Hướng Noãn cầm lấy tiền rời đi.
Mà Hồ Hữu Tiền thì ở phía sau luôn đi theo cô gọi Noãn Noãn Noãn Noãn, suýt nữa khiến Lục Hướng Noãn ghê tởm tới mức nôn hết cơm mới ăn ra.
“Trước khi kết hôn tôi không muốn gặp ông, đừng đi theo tôi, nếu không đừng mơ kết hôn.”
“Đừng đừng đừng, anh không đi theo em là được.” Hồ Hữu Tiền nghe thấy thế, sợ tới mức vội rút chân về, chỉ có thể si mê nhìn cô rời đi.
Mà Lục Quốc Khánh ngồi trước bàn, đau lòng tiền của ông ta.
Nếu Lục Hướng Noãn đã rời đi, vậy Hồ Hữu Tiền không cần thiết ở lại, thông báo với Lục Quốc Khánh một tiếng rồi trở về chuẩn bị đồ.
Bởi vì ông ta muốn nhanh chóng cưới được cô về nhà, không đợi được một giây.
Lục Quốc Khánh đi ra ngoài tiễn ông ta đi, sau đó về phòng mình, phát hiện Vương Phượng Kiều đã cởi sạch quần áo trên người mình.
Vẫn luôn kêu nóng.
Hình ảnh hương diễm này, đương nhiên khiến Lục Quốc Khánh nhìn mà nhiệt huyết sôi trào muốn nhào lên, nhưng trước mắt ông ta có lòng nhưng vô lực chỉ có thể nâng mắt nhìn.
Vương Phượng Kiều thấy ông ta vẫn luôn đứng yên, thì lao về phía ông ta dán sát ông ta.
Mùi hương phong tao thành thục của người phụ nữ phả tới trước mặt, nhưng mà chuyện này chỉ khiến trong lòng Lục Quốc Khánh càng thêm bực bội, trực tiếp kéo bà ta xuống khỏi người mình.
“Nhìn dáng vẻ của cô hiện giờ xem còn ra thể thống gì.” Nói câu này xong ông ta rời đi.
Mà hành động này trực tiếp khiến Vương Phượng Kiều choáng váng, nhưng rất nhanh bà ta kịp phản ứng.
Bởi vì lúc này cả người nóng lên bà ta đã không còn lý trí, nằm trên đất vặn vẹo mãi vẫn không chiếm được giải quyết.
Lục Hướng Noãn tới cửa hàng bách hóa xong, trực tiếp tìm tới cửa hàng bán kính.
Người bán hàng vừa nghe là mua mắt kính thì bảo cô ngồi xuống, chuẩn bị thử độ cận.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn nói không cần, bảo anh ta lấy cho mình kính không độ.
Dù sao hiện giờ cô vẫn thấy rõ mọi thứ cách xa 10 mét, thị lực của bản thân rất tốt.
Chuyện này khiến người bán hàng khó xử, dù sao đây là lần đầu tiên có khách hàng có yêu cầu như vậy, nói thẳng với cô không làm được.
Thời buổi này người nào sẽ bỏ ra 10 tệ mua mắt kính không độ?
Thừa tiền à.
Vì thế Lục Hướng Noãn hạ thấp yêu cầu, bảo anh ta làm kính có độ thấp nhất trong cửa hàng, dù sao cô chỉ đeo khi đi ra ngoài làm việc.
Như vậy còn được, người bán hàng lập tức đồng ý, vì thế Lục Hướng Noãn thanh toán tiền, người bán hàng đưa cho cô phiếu, bảo cô ba ngày sau tới.
Lục Hướng Noãn nghĩ tới ba ngày sau cũng được, có thể tới kịp, nên đồng ý.
Bên kia Hồ Hữu Tiền về nhà lập tức bắt đầu bận rộn, lấy tiền ông ta tích cóp được mấy năm qua trong động chuột ra, đếm một ngàn tệ còn có mấy phiếu công nghiệp rồi đi ra ngoài.
Đợi Lục Hướng Noãn gặp ông ta lần nữa, thì thấy trong sân bày đầy thứ cô cần, đương nhiên còn có lão già cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, vẻ mặt tràn ngập vui mừng nhìn cô.
Đồng thời còn không thiếu những người khác trong đại viện vây xem, dù sao phô trương như vậy, bọn họ còn chưa từng thấy đương nhiên là phải tới xem náo nhiệt.
Nhìn nhiều đồ đặt trong sân như vậy không nhịn được chậc lưỡi, ôi trời ơi, đống này phải mất bao nhiêu tiền, cưới tiên nữ còn đủ, không biết cô gái nhà ai có phúc như thế, mọi người bàn tán xôn xao.
“Noãn Noãn, anh đã chuẩn bị xong đồ rồi.” Hồ Hữu Tiền xoa tay tiến lên đưa 2000 tệ cho cô, mà Lục Hướng Noãn “né tránh” theo bản năng, dáng vẻ như vô cùng ấm ức, giống như bị cảnh tượng này dọa sợ.