Cho nên Lục Hướng Noãn tới nhà Hồ Ái Hương cách nhà cô không xa lắm.
Hồ Ái Hương vừa nghe ý đồ đến của Lục Hướng Noãn, thì cười nói:
“Chuyện này không phải chuyện lớn gì, có gì phải ngượng ngùng. Nếu sau này trong nhà không còn đồ ăn, thì cứ tới nhà chị, nhà chị thiếu nhiều thứ, nhưng chỉ không thiếu đồ ăn.
Trong nhà chỉ có hai người, chị và chồng chị, hai bọn chị ăn không hết cũng lãng phí.”
Lục Hướng Noãn vội vàng nói lời cảm ơn với cô ấy.
Hồ Ái Hương đặt công việc trong tay sang một bên, ngay sau đó dẫn theo Lục Hướng Noãn đến vườn rau nhà mình.
Tuy Hồ Ái Hương là phu nhân của sư trưởng, nhưng làm việc nhà cũng là số một, ngay cả vườn rau được phân chia cho cô ấy cũng được cô ấy xử lý gọn gàng ngăn nắp.
Vườn rau trồng mướp hương, dưa chuột, cà chua, tỏi, cà tím, còn có mảnh đất nhỏ chuyên trồng cải thìa.
Hồ Ái Hương biết hôm nay nhà Lục Hướng Noãn mời nhiều người, sợ đồ ăn không đủ ăn, cho nên hái mỗi loại một ít cho cô.
Đồ ăn hơi nhiều, nhiều đến mức Lục Hướng Noãn không ôm hết được.
Mà Hồ Ái Hương thì chưa dừng lại, cô ấy lại xoay người đi hái ít rêu tỏi, rêu tỏi để lâu được hơn các loại thông thường, để cả tháng cũng không bị hỏng.
Chính vì như vậy một ngày ba bữa nhà bọn họ đều thay đổi cách nấu ăn, ăn nhiều đến mức Lưu Quốc Diệu nhìn thấy món này trên bàn cơm đều chạy.
Dù sao ăn nhiều bữa như thế, đều sẽ ngấy.
“Chị dâu, đủ rồi ạ.” Lục Hướng Noãn thấy cô ấy vẫn luôn hái như vậy, nhanh chóng bảo cô ấy dừng lại.
“Đợi một lát, chị lại thêm chút nữa.” Hồ Ái Hương nói xong, thì tiếp tục vùi đầu hái rêu tỏi, mãi đến khi hai tay không cầm hết được, cô ấy mới dừng lại.
Lục Hướng Noãn nhìn rêu tỏi trong tay cô ấy như vậy, mở miệng nói: “Chị dâu, như vậy quá nhiều, không ăn hết được.”
Hồ Ái Hương cười nói: “Không sao, hôm nay không ăn hết, ngày mai vẫn còn có thể ăn, thứ này để lâu được, không hỏng.”
Lục Hướng Noãn nghe cô ấy nói như vậy, cũng không nói gì nữa, ôm đống rau trong lòng.
Mà Hồ Ái Hương thấy đồ ăn quá nhiều, một lần không khuân hết, mình cũng rảnh rỗi nên tốt bụng mang đồ về giúp Lục Hướng Noãn.
Đợi khi mang tới, Hồ Ái Hương lại bắt đầu lo lắng Lục Hướng Noãn nấu nhiều món ăn như vậy, một mình không thể ứng phó, cho nên ở lại giúp nhặt rau, làm trợ thủ cho cô.
Phòng bếp nho nhỏ, hai người bận đến khí thế ngất trời, giống y như con quay chưa từng dừng lại một giây.
Lúc này Lục Hướng Noãn nấu một nồi chè đậu xanh to, đã để nguội, Hoắc Cảnh Xuyên bảo đám Lưu Học Kim ăn.
Mọi người vừa nếm thử phát hiện rất ngọt, thì đoán bên trong chắc chắn cho nhiều đường trắng, thời buổi này đường trắng rất đắt, vậy mà chị dâu nỡ cho vào, trong lòng bọn họ lập tức cảm thấy ngọt ngào.
Ngay cả làm việc cũng trở nên phá lệ có lực.
Mà Lục Hướng Noãn cầm hai cái bát sạch sẽ, múc một bát cho mình và Hồ Ái Hương, thuận tiện không quên bảo Hoắc Cảnh Xuyên đi nói với Lưu Quốc Diệu một tiếng, bảo anh ta buổi tối tới nhà ăn cơm.
Hồ Ái Hương giúp cô nhiều việc như vậy, không giữ cô ấy ở lại nhà ăn bữa cơm, thì có vẻ có chút không phúc hậu.
Niên đại này phần lớn mọi người đều thuần phác tốt bụng, mà tâm cảnh của Lục Hướng Noãn cũng vì chuyện này mà thay đổi nhiều, không giống với ở hiện đại ngoại trừ bạn tốt ra, thì lạnh nhạt không thân thiện với ai.
Lục Hướng Noãn quy kết hiện tượng này là vì hoàn cảnh ảnh hưởng tới con người, nhưng thực ra bản chất của cô là không xảy ra thay đổi, vẫn là người ích kỷ như trước.
Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy thế thì đồng ý, nay sau đó ăn hết bát chè đậu xanh rồi đi ra ngoài.
Lưu Quốc Diệu vừa nghe Hoắc Cảnh Xuyên muốn mời mình đến nhà ăn cơm, người nấu ăn chính vẫn là Lục Hướng Noãn, vợ nhà mình cũng ở đó giúp đỡ, thì lập tức đồng ý.
Chẳng qua trước khi đi, Lưu Quốc Diệu lại rẽ về nhà, lấy chai rượu trắng trân quý dưới gầm giường đã lâu, vẫn luôn không nỡ uống xách theo qua.
Mà Lục Hướng Noãn thì bưng hai bát đậu xanh xoay người về phòng bếp, cô một bát, Hồ Ái Hương một bát.
Lục Hướng Noãn đã bưng tới, Hồ Ái Hương không khách sáo với cô nữa, hơn nữa cô ấy thực sự hơi khát.
Hồ Ái Hương nhận lấy ăn hai miếng, sau đó khen: “Thật ngon.”
“Trong nồi vẫn còn, không đủ em lại múc cho chị.” Lục Hướng Noãn nói xong cũng ăn hai miếng, phát hiện hương vị cũng tạm, chẳng qua thiếu một thứ.
Xem ra lần sau khi nấu chè đậu xanh, vẫn nên thêm ít bách hợp vào, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm.