Mà cô ấy thì ôm đứa bé về nhà, đưa nửa con gà vẫn luôn không nỡ ăn, vốn dĩ tối hôm nay định hầm đến nhà Lục Hướng Noãn, sau đó nhanh chóng trở về.
Lục Hướng Noãn nhìn thoáng qua không nói gì, sau đó cầm nửa con gà đi rửa sạch sẽ, sau đó cắt mấy củ khoai tây tới, chuẩn bị nấu gà hầm khoai tây.
Nửa con gà này trông có vẻ nhiều, nhưng trong nhà nhiều người, đặc biệt còn có ba người đàn ông, Lục Hướng Noãn chỉ có thể không đủ thịt gà thì bù khoai tây.
Hôm nay trong nhà có năm người, Lục Hướng Noãn tính toán làm sáu món mặn một món canh, lại hấp thêm nồi màn thầu bột mì trắng trộn lẫn với bột ngô.
Hấp màn thầu là quyết định tạm thời của cô, không thể ăn quá ngon, cũng không thể ăn quá kém.
Lục Hướng Noãn và Hồ Ái Hương khua chiêng gõ mõ bận rộn trong bếp, mà bên kia Hoắc Cảnh Xuyên nhận được tin huấn luyện xong cũng vội về nhà, sợ vợ anh không ứng phó được.
“Vợ à, để anh giúp em.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì xắn tay áo lên đoạt xẻng trong tay Lục Hướng Noãn, bắt đầu xào đồ ăn trong nồi.
Lục Hướng Noãn nói:
“Thủ trưởng và sư trưởng còn ở trong phòng đấy, anh qua nói chuyện với bọn họ đi, ở đây có em và chị dâu rồi, chỉ có mấy món ăn thôi sẽ nấu xong rất nhanh.”
Hồ Ái Hương ở bên cạnh cũng giúp đỡ khuyên nhủ, Hoắc Cảnh Xuyên bất đắc dĩ chỉ có thể đưa xẻng trong tay lại cho Lục Hướng Noãn.
Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Hai người vất vả rồi.”
Lục Hướng Noãn xua tay với anh: “Anh nhanh đi đi.”
Sau đó khom lưng cúi đầu xào rau.
Đợi Hoắc Cảnh Xuyên rời khỏi đây, Hồ Ái Hương mới mở miệng trêu ghẹo: “Hướng Noãn, đoàn trưởng Hoắc đối xử với em đúng là tốt.”
Đối với lời nói của Hồ Ái Hương, Lục Hướng Noãn không bày tỏ ý kiến gật đầu.
Nói thẳng ra Hoắc Cảnh Xuyên đối xử với cô tốt thật, nhưng mà tình cảm đều là hai bên lẫn nhau.
Hoắc Cảnh Xuyên đối xử tốt với cô, vậy thì cô cũng phải đối xử tốt với anh.
Hồ Ái Hương thấy mặt Lục Hướng Noãn đỏ lên, thì biết cô gái nhỏ da mặt mỏng, nên không trêu cô nữa, mà vùi đầu thái đồ ăn.
Lưu Quốc Diệu vừa thấy Hoắc Cảnh Xuyên vào nhà, nhanh chóng đứng dậy giới thiệu anh với thủ trưởng:
“Thủ trưởng, đây là chồng của đồng chí Lục, đồng chí Hoắc Cảnh Xuyên.”
Triệu Truyền Lễ nhìn Hoắc Cảnh Xuyên từ trên xuống dưới, khen ngợi:
“Ánh mắt của cô nhóc không tệ, nhưng mà ánh mắt của cậu cũng không tệ, sau này không thể làm chuyện có lỗi với cô nhóc, nếu không để tôi biết được, tôi sẽ không tha cho cậu.”
Lưu Quốc Diệu ngồi bên cạnh nghe mà trong lòng kinh hãi, thủ trưởng muốn chống lưng cho Lục Hướng Noãn đây mà.
Xem ra cô đã lấy được lòng của thủ trưởng.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn ông già trước mặt, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
“Ông yên tâm, sẽ không có ngày như vậy. Nếu thực sự làm chuyện có lỗi với cô ấy, không cần ông ra tay, tôi sẽ tự mình giải quyết.”
Triệu Truyền Lễ nghe thấy thế, cười nói: “Có những lời này của cậu, tôi cũng yên tâm rồi.”
Đối với cô gái nhỏ khiến người ta yêu thương kia, Triệu Truyền Lễ rất thích, đặc biệt cô còn là ân nhân cứu mạng của mình, nghĩ tới đây Triệu Truyền Lễ đột nhiên có một ý nghĩ.
Đợi lát nữa ông ấy da mặt dày hỏi cô nhóc kia một chút, xem cô có đồng ý hay không.
Lục Hướng Noãn nấu đều là cơm nhà, trong nhà có gì nấu đó, ngoại trừ nửa con gà Trình Hiểu Yến mang tới là thịt, còn lại đều là rau.
Nhưng mà cho dù là rau, Lục Hướng Noãn vẫn có thể nấu ra những món ăn rất ngon.
Trong đó đương nhiên không thể thiếu món khoai lang ngào đường mà Hồ Ái Hương yêu cầu.
Lục Hướng Noãn làm, Hồ Ái Hương ở bên cạnh học, chủ yếu là lần trước chồng cô ấy Lưu Quốc Diệu thích ăn, Hồ Ái Hương muốn học để sau này nấu cho anh ta ăn.
Ngoại trừ hơi tốn đường ra, nguyên liệu nấu ăn khác trong nhà đều có.
Nhưng mà nhìn một nửa Hồ Ái Hương từ bỏ, vừa nấu vừa thêm đống nguyên liệu, với tay nghề của cô ấy thì không thể làm được, cô ấy cảm thấy nên từ bỏ thì hơn.
Anh ta vẫn nên là có gì ăn nấy.
Muốn ăn mấy thứ ngon tốn sức này, kiếp sau cưới người vợ khéo tay thì hơn.
Hồ Ái Hương bưng đồ ăn lên bàn sau đó về phòng gọi mọi người ăn cơm, mà Lục Hướng Noãn thì ở phòng bếp múc khoai lang ngào đường mới nấu xong ra.
Lưu Quốc Diệu vừa nghe thấy hai chữ ăn cơm, bản tính tham ăn lập tức để lộ ra, anh ta khen trước mặt Triệu Truyền Lễ:
“Tay nghề nấu nướng của cô nhóc kia rất tốt, lát nữa ông nếm thử sẽ biết.”
“Vậy sao? Vậy lát nữa tôi phải nếm thử mới được.” Triệu Truyền Lễ vừa nghe thấy thế lập tức tràn ngập hứng thú, nói thật không dám giấu giếm, ông ấy là người thích ăn đồ ăn ngon.