Nếu được thì ném thím Quế trong nhà tới đây học nấu ăn với cô bé này cũng được, ông ấy ăn cơm thím Quế nấu nhiều năm như thế, ăn mỗi ngày chỉ có mấy món đó, đã sớm ngấy.
Lục Hướng Noãn nhìn lão thủ trưởng “không biết xấu hổ”, đột nhiên cảm thấy có câu nói rất đúng.
Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.
Triệu Truyền Lễ nhìn cô nhóc này tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà không thể làm gì được ông ấy thì khỏi phải nói vui vẻ cỡ nào.
Lưu Quốc Diệu nhìn thấy thủ trưởng y như trẻ con, thấy nhiều không trách, khóe miệng giật giật tùy ông ấy.
Người nhiều tuổi, ăn nhiều một chút cơ thể sẽ không thoải mái, rất rõ ràng là Lục Hướng Noãn biết y thuật cũng biết chuyện này, cô đứng dậy đi pha nước sơn tra tới.
Bên trong còn thêm hai cục đường phèn, chủ yếu là nghĩ tới nước sơn tra hơi chua, Lục Hướng Noãn sợ bọn họ không uống được.
Triệu Truyền Lễ không nghĩ tới cô nhóc này tri kỷ như thế, đã suy xét tới phương diện này, trong lòng lại càng thích cô hơn nữa.
Triệu Truyền Lễ uống nước sơn tra Lục Hướng Noãn pha, cố gắng giả bộ gương mặt hiền từ nói:
“Cô bé, cháu thấy ông già này thế nào?”
Vừa nghe những lời này, trái tim của Lưu Quốc Diệu mới bình tĩnh trở lại lại không bình tĩnh nổi, thủ trưởng hỏi như vậy là muốn làm gì?
Chẳng lẽ?
Chẳng lẽ…
Không thể lại nghĩ, lúc này trái tim của Lưu Quốc Diệu đã mắc kẹt tới tận cổ họng.
“Muốn nghe nói thật hay nói dối”
Triệu Truyền Lễ cố ý xụ mặt nói: “Đương nhiên là nói thật, có việc gì cứ nói, yên tâm, ông sẽ không tức giận.”
Dáng vẻ nghiêm túc, nhưng thực ra nhìn qua có chút dọa người, không hợp với mấy lời ông ấy mới nói ra.
“Cũng được, chẳng qua có chút…”
Thấy cô nói được nửa thì không nói, trong lòng Triệu Truyền Lễ như có con kiến đang bò:
“Có chút gì? Con bé này sao cháu nói chuyện cứ úp úp mở mở như thế? Định khiến lão già này tò mò đấy à?”
Lục Hướng Noãn không đùa ông ấy: “Có chút tốt mà thôi.”
Người vì quốc gia vì nhân dân mà trả giá cả đời, đáng giá một chữ tốt.
Nghe cô nói như vậy, Triệu Truyền Lễ cười:
“Con bé này, nghịch ngợm. Nếu cháu cảm thấy ông tốt, vậy ông già này mặt dày, nhận cháu làm cháu gái, cháu xem có được không?
Ông có một đống cháu trai, chỉ không có cháu gái, thấy cháu là thích. Hơn nữa cháu còn từng cứu ông, đây là duyên phận mệnh định giữa ông cháu ta.”
Nghĩ tới mình sắp có thêm cháu gái, khỏi phải nói Triệu Truyền Lễ vui vẻ cỡ nào, cười đôi mắt sắp không tìm thấy.
Thực sự là như mình đoán, Lưu Quốc Diệu nhìn về phía Lục Hướng Noãn, ước gì có thể đồng ý thay cô.
Một khi nhận thân như vậy, đừng nói là Lục Hướng Noãn, cho dù là Hoắc Cảnh Xuyên, sau này ở bộ đội đều là một bước lên mây, cơ bản không có trở ngại gì.
Ngay cả lão già Đoạn Thủ Chính cũng không dám chơi tâm nhãn gì.
Còn Hồ Ái Hương thì cảm thấy vui sướng thay Lục Hướng Noãn, bởi vì trong lòng cô ấy có suy nghĩ giống với Lưu Quốc Diệu.
Hoắc Cảnh Xuyên thân là chồng của Lục Hướng Noãn thì vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng không có chút gợn sóng, anh tôn trọng quyết định của Lục Hướng Noãn.
Cho dù cô đồng ý hay không, anh đều ủng hộ cô.
Khi mọi người ở đây đều nghĩ rằng Lục Hướng Noãn sẽ đồng ý, không ngờ tới cô lại từ chối.
Triệu Truyền Lễ rất kinh ngạc đối với lựa chọn của Lục Hướng Noãn, ngay sau đó ấm ức nói:
“Vì sao? Chẳng lẽ cháu chướng mắt ông già thối này.”
“Không phải, bởi vì cháu đã nhận một cửa kết nghĩa, không thể lại nhận nữa.” Lục Hướng Noãn tìm bừa một cái cớ lấy lệ với ông ấy.
Đây là lựa chọn Lục Hướng Noãn đã cân nhắc kỹ, từ xưa trước cửa nhà giàu nhiều thị phi, ông cụ này là người có địa vị cao như thế, chắc chắn cũng không thiếu, cô là người sợ phiền phức nhất.
Sở dĩ lúc trước nhận cả nhà Vương Quốc An, đơn thuần là muốn tìm chỗ dựa cho mình lúc đó, bởi vì thân phận của nguyên chủ là vấn đề.
Không nghĩ tới trong lúc ở chung, lại sinh ra tình cảm, đây là chuyện Lục Hướng Noãn không nghĩ tới được nhất.
Vốn tưởng rằng sẽ an phận làm con cá mặn ở thời buổi này, sống tạm đến khi khôi phục thi đại học, kết quả không nghĩ tới gả mình đi trước, còn gả cho quân nhân.
Chuyện này lật đổ ý nghĩ ban đầu của Lục Hướng Noãn, tuân theo nguyên tắc yêu ai yêu cả đường đi, cô hi vọng Hoắc Cảnh Xuyên bình an trở về, đồng thời cũng hi vọng ngàn ngàn vạn vạn chiến sĩ công tác ở tiền tuyến cũng bình an trở về.
Bởi vì ở quê nhà của bọn họ, cũng có mấy vạn người thân đang đợi bọn họ trở về.