Đương nhiên ngoại trừ cực phẩm.
Lục Hướng Noãn nói: “Chị dâu, không cần phiền phức như vậy, chúng em không đói bụng, mọi người mau về ngủ đi.”
“Có gì mà phiền phức, nhanh theo chị về nhà, chị đã nấu mì rồi, nếu em không ăn vậy thì sẽ lãng phí.”
Đều đã nói tới mức độ này, Lục Hướng Noãn không từ chối nữa.
Cô và Hoắc Cảnh Xuyên đẩy xe về nhà, lại đến phòng bếp cầm hai lọ tương nấm hương mình làm đi theo Hoắc Cảnh Xuyên qua bên kia.
Lục Hướng Noãn vừa đến nhà Hồ Ái Hương, tay đã bị nhét một bát đầy mì: “Chị dâu, em không ăn hết, quá nhiều.”
Hồ Ái Hương cười nói: “Trong nồi vẫn còn, đừng khách sáo với chị dâu, không đủ chị lại múc cho em.”
Thực ra cô ấy rất thích người ta tới nhà làm khách, tìm cô ấy chơi.
Chủ yếu là bình thường trong nhà chỉ có cô ấy và Lưu Quốc Diệu, lại không có con, không có một chút hơi người, rất lạnh lẽo.
Nhưng mà đám phụ nữ ở khu đại viện này vội vàng tới cửa đều là vì lão Lưu nhà cô ấy, thường xuyên qua lại như vậy Hồ Ái Hương không thích người khác tới nhà nữa.
Ngoại trừ Trương Cải Liên, dư lại là Trình Hiểu Yến rất hợp tính với cô ấy, hiện giờ lại thêm Lục Hướng Noãn.
Hồ Ái Hương thật lòng rất thích Lục Hướng Noãn, nhìn thấy cô lần đầu tiên đã thích.
Dù sao trông xinh đẹp, nói chuyện còn nhẹ nhàng có ai không thích, đặc biệt là cô ấy còn chưa từng xinh con.
Trong lòng cô ấy coi Lục Hướng Noãn làm con gái, vừa nghe Lục Hướng Noãn không thấy trong lòng cô ấy rất sốt ruột, cũng may là tìm thấy được.
Lục Hướng Noãn nhanh chóng nói: “Không cần đâu ạ, chỉ bát này là đủ.”
Lúc chiều cô đã tránh trong không gian ăn rất nhiều đồ ăn vặt và trái cây, bụng không đói lắm.
Cho nên bát mì còn to hơn mặt cô này, cô thực sự không ăn hết, vì thế cô nhìn Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh xin giúp đỡ.
Hoắc Cảnh Xuyên đi tới, nhỏ giọng nói: “Vợ à, không ăn hết thì để đó, lát nữa anh ăn.”
Lúc này Lục Hướng Noãn mới yên tâm, ngay sau đó bảo Hoắc Cảnh Xuyên mở hai lọ tương nấm hương ra chia cho mọi người ăn.
Tương nấm hương là cô dựa theo cách làm tương nấm hương trong máy tính làm ra, tuy hương vị vẫn có khác biệt, nhưng mà chỉ cần không có sản phẩm gốc, trên cơ bản không nếm ra được.
Hiện giờ trời nóng không để lâu được, Lục Hướng Noãn không dám làm nhiều, mỗi lần làm ba bốn lọ, đủ cho cô và Hoắc Cảnh Xuyên ăn nửa tháng.
Muốn ăn lại làm, tuy tốn công một chút, nhưng ở trước mặt đồ ăn ngon, dường như không đáng nhắc tới.
Quan trọng nhất chính là công việc chuẩn bị trong giai đoạn đầu, ví dụ như rửa nấm, thái nấm…
Mấy việc này đều là Hoắc Cảnh Xuyên làm, cô chỉ phụ trách công việc nấu cuối cùng.
Hơn nữa vừa đến ngày mưa, nấm trên núi như điên rồi mọc rất dài.
Lục Hướng Noãn từng hái mấy lần, tuy không có nhiều chủng loại nấm như ở đại đội Hồng Kỳ, nhưng cũng đủ ăn, hiện giờ trong nhà còn có nấm hương phơi khô để ở phòng bếp.
Lúc trước Lục Hướng Noãn gửi đồ cho Hoắc Cảnh Xuyên, gửi mấy lọ tương nấm hương, cho nên Lưu Quốc Diệu và Vương Chí Cường đều từng hưởng hương vị.
Chẳng qua Hoắc Cảnh Xuyên keo kiệt, lần nào cũng chỉ cho bọn họ một muỗng.
Hiện giờ nghe nói có tương nấm hương, đôi mắt của hai người sáng lên.
Không cần Hoắc Cảnh Xuyên ra tay, hai bọn họ tự mình mở ra, cầm muỗng múc cho vợ mỗi người, sau đó mới múc cho mình.
Lưu Quốc Diệu và Vương Chí Cường da mặt dày như thế khiến Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến vô cùng ngượng ngùng, chẳng qua nếm thử được tương nấm hương xong, chút ngượng ngùng trong lòng này hóa thành hai chữ ăn ngon.
Hồ Ái Hương ăn hết mì xong, mở miệng khen: “Hướng Noãn, tay nghề của em thật tốt, nấu gì cũng ăn ngon, chị cảm thấy không có gì em không làm được.”
Trình Hiểu Yến cũng chép miệng, giống như đang hồi tưởng lại mỹ vị:
“Chị chưa từng ăn tương nào ngon như vậy, lần sau có cơ hội chị nhất định phải học cách làm từ em, tránh cho chồng chị mỗi ngày ở nhà kén cá chọn canh, ghét bỏ món này của chị không ngon, món kia cũng không ngon.”
Vương Chí Cường bị nhắc tên tay cầm đũa run rẩy, vô tội còn ấm ức nhìn Trình Hiểu Yến:
“Vợ à, anh đâu có…”
“Sao lại không có, mỗi ngày đều chê em nấu mặn.” Trình Hiểu Yến nói xong, cho Vương Chí Cường một cái liếc mắt đưa tình, e rằng hàm nghĩa trong đó chỉ có mình anh ta biết.
Cho nên Vương Chí Cường lập tức thức thời câm miệng, dù sao lần trước quỳ ván giặt đồ đến bây giờ còn rõ ngay trước mắt.
Nhưng mà vợ anh ta làm đồ ăn thực sự mặn thật, người không biết còn tưởng muối không tốn tiền ấy chứ.