Lục Hướng Noãn thấy cô ấy ở nhà một mình nhàm chán, vì thế nói chuyện với cô ấy một lát rồi rời đi, bởi vì cô còn phải vội đến nhà Trình Hiểu Yến tặng đồ.
Lúc này Trình Hiểu Yến đang chơi với con trai út Vương Ái Dân ở dưới nhà ngang, đang chơi thì Vương Ái Dân chạy đi.
“Ái Dân, con chạy đi đâu…” Còn chưa nói hết câu, cô ấy đã thấy được Lục Hướng Noãn cách đó không xa, cùng với con trai thối không biết xấu hổ ăn vạ trên người Lục Hướng Noãn.
Cũng may đoàn trưởng Hoắc không ở đây, nếu không bị anh nhìn thấy tên nhóc thối này sẽ nếm mùi đau khổ.
Đoàn trưởng Hoắc là người hay ghen, tên nhóc thối này ăn không ít đau khổ chỗ đoàn trưởng Hoắc, sao vẫn không nhớ lâu như vậy.
Trình Hiểu Yến tiến lên trước cười mắng: “Tên nhóc thối này, nhanh xuống khỏi người dì, nếu không mẹ sẽ tức giận.”
“Mẹ, không muốn không muốn.” Vương Ái Dân ôm cổ Lục Hướng Noãn, dựa vào người cô hít sâu một hơi, là mùi của dì xinh đẹp.
Cậu bé còn tưởng dì xinh đẹp rời đi rồi cơ.
Trình Hiểu Yến không nhịn nổi, đánh cậu bé một cái: “Nhanh xuống dưới.”
Vương Ái Dân mặc quần hở đũng nên hai cái mông lộ ra lập tức đỏ lên, chỉ thấy cậu bé mím môi, nước mắt lưng tròng ôm dì xinh đẹp tố khổ:
“Dì, đau, đau… Mẹ… Xấu xa…”
Lục Hướng Noãn bị cậu bé chọc cười: “Chị dâu, không sao đâu, thằng bé không nặng, em lại ôm thêm một lát.”
“Em dâu, em đừng chiều đứa bé.” Trình Hiểu Yến quyết định trở về sẽ đánh đứa nhóc nghịch ngợm này một trận.
Nếu dám nói cô ấy xấu xa, cô ấy không làm chút chuyện xấu xa thì đúng là có lỗi với những lời này.
Vương Ái Dân nhìn mẹ mình như vậy thì rất sợ hãi, cậu bé sợ tới mức co rúc trong lòng Lục Hướng Noãn, không dám nâng đầu lên, trong lòng nghĩ nếu dì xinh đẹp là mẹ cậu bé thì tốt.
Ý nghĩ này vừa mơi xuất hiện, Vương Ái Dân sợ tới mức nắm chặt tay, ánh mắt kiên định, giọng nói nghiêm túc lẩm bẩm:
“Không được, không được, dì xinh đẹp không thể là mẹ mình, sau này mình còn phải cưới dì xinh đẹp làm vợ nữa.”
Âm thanh không to, nhưng hai người khác vẫn nghe thấy được.
Gương mặt Trình Hiểu Yến lập tức đen lại, tên nhóc thối này đúng là ba ngày không đánh, đã leo lên nóc nhà lật ngói.
Cái đầu không to, nhưng mộng tưởng đúng là lớn, còn muốn cưới em dâu làm vợ, e rằng là không biết trời cao đất rộng, đều sẽ chịu thiệt chỗ đoàn trưởng Hoắc.
Mà Lục Hướng Noãn thì trêu ghẹo Vương Ái Dân trước mặt: “Vậy sao? Vậy cháu cần phải nỗ lực đánh bại chú Hoắc đấy.”
Vương Ái Dân nhìn dì xinh đẹp cổ vũ mình, lập tức tràn ngập tin tưởng múa may nắm đấm nhỏ của mình:
“Dì, dì cứ yên tâm đi, cháu nhất định sẽ nỗ lực đánh bại chú Hoắc, cưới dì làm vợ.”
Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói ma quỷ: “Cháu muốn đánh bại ai? Cháu muốn cưới ai làm vợ?”
Lục Hướng Noãn ôm Vương Ái Dân quay đầu nhìn, phát hiện là Hoắc Cảnh Xuyên và Vương Chí Cường.
Vương Chí Cường thấy gương mặt Hoắc Cảnh Xuyên không tốt lắm, nhanh chóng tiến lên ôm lấy con trai trong lòng Lục Hướng Noãn:
“Lão Hoắc, trong nhà còn chút việc, tôi dẫn vợ con về trước.”
Mà Vương Ái Dân cũng không nghĩ tới nói bậy bị người ta bắt ngay tại trận, cả người run lẩy bẩy nắm lấy áo cha, sợ cha ném cậu bé cho chú hư.
Hoắc Cảnh Xuyên tiến lên chặn đường đi của Vương Chí Cường: “Đi cái gì, để con trai anh nói rõ trước đã.”
Vương Chí Cường vừa định giải vây thay con trai, ai nghĩ tới giây tiếp theo con trai không cánh mà bay, lại nhìn đã ở trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên.
“Nhóc con, nói đi, cháu muốn đánh bại ai.” Hoắc Cảnh Xuyên giơ tay đánh “thật mạnh” lên mông cậu bé một cái.
Vương Ái Dân mím môi lập tức khóc ra, kết quả nghe thấy được câu sau, lập tức thu hồi nước mắt.
Hoắc Cảnh Xuyên hù dọa cậu bé: “Nếu cháu còn dám khóc, chú sẽ ném cháu ra sau núi cho sói ăn.”
Vương Ái Dân nhịn một lúc lâu mới nhịn ra mấy chữ: “… Chú hư… Hư… Người xấu…”
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên so đo với đứa bé, lắc đầu: “Hoắc Cảnh Xuyên, anh đừng dọa đứa bé.”
“Yên tâm đi.” Hoắc Cảnh Xuyên cho Lục Hướng Noãn ánh mắt an tâm, cái nào nặng cái nào nhẹ, trong lòng anh biết rõ.
Anh chỉ muốn cho đứa nhóc còn chưa cao tới đầu gối của anh chút giáo huấn, tránh cho mỗi ngày đều nhớ thương vợ anh.
Ngay cả Trình Hiểu Yến cũng nói thay Hoắc Cảnh Xuyên:
“Hướng Noãn à, không sao đâu, đứa nhóc này da dày, phải giáo huấn một chút, nếu không sẽ làm phản.”
Mẹ ruột đã nói như vậy, Lục Hướng Noãn cũng không thể nói gì hơn, nhưng Vương Chí Cường ở bên cạnh nghe thấy vợ nói con trai như vậy, khóe miệng giật giật.
Đây là mẹ ruột sao?