Cuối cùng cô ấy không lay chuyển được Vương Chí Cường năn nỉ ỉ ôi, chia miếng táo thành hai ăn cùng với Vương Chí Cường.
Vương Ái Dân chảy đầy nước mũi đang ăn táo trải qua thu thập của Hoắc Cảnh Xuyên, đã hoàn toàn đánh mất ý nghĩ cưới Lục Hướng Noãn.
Hoắc Cảnh Xuyên thái thịt rất mỏng, dùng từ mỏng như cánh ve để hình dung cũng không quá.
Chiếc đũa gắp một miếng thịt, nhúng vào trong nồi mấy giây là nóng chín, lại chấm nước sốt Lục Hướng Noãn chế biến, ăn vào vô cùng thỏa mãn.
Hoắc Cảnh Xuyên ngồi gần Lục Hướng Noãn thấy vợ thích ăn thịt như thế, cũng không rảnh lo ăn, vẫn luôn nhúng chín thịt cho cô ăn.
Mãi đến khi Lục Hướng Noãn kêu dừng, anh mới lưu luyến dừng lại.
Lục Hướng Noãn nuốt miếng thịt trong bụng xuống, thương lượng với Hoắc Cảnh Xuyên:
“Mấy ngày nữa em muốn mời chị dâu Hồ và chị dâu Trình tới nhà ăn bữa cơm, có được không? Ngày hôm qua hơn nửa đêm bọn họ đều không ngủ, chỉ vì đợi chúng ta.”
Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu đồng ý:
“Ngày hôm qua sư trưởng và lão Vương cũng đến huyện thành tìm em với anh, đúng là nên mời nhà bọn họ tới ăn bữa cơm.”
Lục Hướng Noãn ngây người, giọng điệu mất tự nhiên nói: “Bọn họ cũng đi cùng ư?”
“Ừm, đi, chẳng qua bọn họ thấy anh tìm được em, nên trở về trước.”
Chuyện này là buổi sáng Vương Chí Cường nói với anh, nếu không anh không biết.
“Vậy được rồi, qua mấy ngày nữa đến huyện thành mua ít đồ ăn, mời bọn họ tới nhà ăn cơm.”
“Chuyện đồ ăn giao cho anh, em không cần nhọc lòng.”
Lục Hướng Noãn thấy anh nói như vậy, thì gật đầu đồng ý.
Cô tính toán mấy ngày này nghĩ thực đơn, đến lúc đó bảo Hoắc Cảnh Xuyên mua theo thực đơn, như vậy vừa tiện còn làm việc gọn gàng, không lãng phí.
Lục Hướng Noãn lại ăn thêm một ít đồ ăn và một bát cơm chiên trứng Hoắc Cảnh Xuyên nấu rồi dừng.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì ăn hết đống đồ ăn còn thừa, hai người ăn cả người dính đầy vị lẩu, mãi mà không tản đi được.
Hoắc Cảnh Xuyên dọn dẹp phòng bếp xong thì nấu nồi nước, sau đó hai người tắm rửa sạch sẽ.
Chẳng qua khi Hoắc Cảnh Xuyên tắm rửa, cả người khô nóng lại không biết cố gắng chảy máu mũi, không thể ngăn được.
Vì chuyện này Lục Hướng Noãn còn bắt anh uống thuốc hạ hỏa, chẳng qua chỉ có Hoắc Cảnh Xuyên biết, mình đâu cần nó, người trước mắt mới là thuốc của anh.
Nhưng mà anh sợ mình quá lỗ mãng dọa cô sợ, cho nên cố gắng nhịn lửa nóng trong lòng trở về.
Lục Hướng Noãn nhân lúc Hoắc Cảnh Xuyên còn ở nhà, nên lấy thước đo số đo của anh, nhân hai ngày này có rảnh làm mấy bộ quần áo và quần lót cho anh.
Tránh cho người khác thấy quần lót của anh đầy mụn vá lại chê cười anh.
Lần trước cô học cách sử dụng máy may từ chỗ chị dâu Trình, có lẽ có thể làm thành công, nhưng mà Lục Hướng Noãn cũng không dám đảm bảo 100%.
Hoắc Cảnh Xuyên cũng không dám cử động, toàn bộ cơ thể cứng đờ: “Vợ à, em muốn làm gì thế?”
“Làm quần áo cho anh.” Lục Hướng Noãn vừa đo, vừa lấy bút ra ghi vào vở.
Trong đầu của Hoắc Cảnh Xuyên lập tức nổ tung, tràn đầy hai chữ quần áo, miệng cười không khép lại được, đâu còn dáng vẻ ổn trọng bình tĩnh như thường ngày.
Vợ anh muốn làm quần áo cho anh.
Nhưng mà bình tĩnh qua đi Hoắc Cảnh Xuyên lại sợ cô mệt:
“Vợ à, anh có rất nhiều quần áo, không cần làm đâu. Hơn nữa thường ngày anh cũng không mặc, làm còn không phải là lãng phí à.
Nếu em muốn làm thì làm mấy bộ cho mình ấy, đợi thêm mấy ngày nữa anh nghỉ, anh dẫn em đi dạo ở thành phố, nhìn xem có thể mua mấy bộ quần áo hay không, quần áo trên người em đã rách.”
Anh thì chỉ cần là quần áo là có thể mặc, nhưng vợ anh thì khác, vợ anh xinh đẹp như vậy phải chuẩn bị quần áo đẹp.
Nghe anh nói như thế, Lục Hướng Noãn nhìn bộ quần áo mới mặc một lần trên người mình theo bản năng, không khỏi rơi vào trầm tư.
Bộ quần áo này của cô không có rách, ánh mắt của Hoắc Cảnh Xuyên bị làm sao vậy.
“Được rồi, buông tay xuống.” Lục Hướng Noãn nói xong, thì cầm thước cuộn và vở về phòng lục tìm vải dệt.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên nhìn cô rời đi, ngay sau đó nhếch miệng cười đi huấn luyện.
Trong nhà có mấy thước vải màu trắng, Lục Hướng Noãn đều lấy ra dùng, dùng để làm áo ngắn tay và quần lót là thích hợp nhất.
Làm quần áo và quần lót vẫn nên dùng vải bông để làm, như vậy tốt cho cơ thể.
Nói làm là làm, cả chiều Lục Hướng Noãn không ra cửa, đều ở nhà bận rộn trước máy may, vẽ, cắt, sau đó khâu vá lại với nhau.
Bởi vì làm áo thun cho nên không cần khâu cúc.