Thực ra trong lòng đã phát điên, ánh mắt Vương Chí Cường có vấn đề gì thế, hôm nay anh mặc áo mới như vậy mà anh ta không nhìn ra.
Xem ra đúng là lớn tuổi, già cả mắt mờ.
Đám trẻ vây quanh hai vợ chồng Vương Chí Cường cũng rất lễ phép chào hỏi Lục Hướng Noãn, đặc biệt là Vương Ái Dân.
Khi cậu bé nhìn thấy Lục Hướng Noãn, không còn ầm ĩ muốn dì xinh đẹp ôm như trước.
Lục Hướng Noãn nhìn Vương Ái Dân giống y như ông cụ non, thì tiến lên xoa đầu cậu bé.
Đứa bé này, còn rất đáng yêu.
Lúc này Lục Hướng Noãn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, đó chính là sau này con của cô và Hoắc Cảnh Xuyên sẽ thế nào, giống cô hay là giống anh.
(Vị nào đó đang xếp hàng đầu thai nếu nghe được tiếng lòng của Lục Hướng Noãn, chắc chắn sẽ tức tới mức dậm chân: “Em nhanh lên đi.”)
…
Hoắc Cảnh Xuyên lạnh lùng nhìn Vương Chí Cường, châm chọc nói: “Ngày mai anh xin nghỉ đến bệnh viện kiếm mắt kính tốt một chút, đừng vì chuyện này ảnh hưởng tới công việc.”
Vương Chí Cường đang nỗ lực nhịn cười nghe lời Hoắc Cảnh Xuyên nói, lập tức hóa đá.
Anh ta đang tuổi tráng niên, ngoại trừ hữu tâm vô lực trong chuyện đó ra, những mặt khác thì rất chuẩn.
Đặc biệt là thị lực tốt, nói không khoa trương chút nào, cách xa 10 mét anh ta vẫn có thể nhìn thấy rõ, đâu cần dùng thứ như mắt kính.
Nhất định là lão Hoắc này đang trả đũa, trả thù mình không khen áo trên người anh, đúng là đồ lòng dạ hẹp hòi.
Mình không khen anh, tức chết tên xấu xa này luôn.
Nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói như vậy, Trình Hiểu Yến lập tức lo lắng: “Lão Vương, mắt anh bị làm sao thế? Là không nhìn thấy sao?”
Cô ấy thậm chí lập kế hoạch giảm bớt chi phí ăn mặc tháng sau, vì tiết kiệm ra ít tiền mua mắt kính cho Vương Chí Cường.
Vương Chí Cường trừng mắt với Hoắc Cảnh Xuyên một cái, ngay sau đó nhanh chóng giải thích với Trình Hiểu Yến trước mặt:
“Vợ à, em đừng nghe anh ấy nói linh tinh, đôi mắt của anh rất tốt.”
“Thật sao? Anh không lừa em đấy chứ?”
“Anh lừa em làm gì, cơ thể của anh anh biết rất rõ, nếu có việc mà nói không cần em nói, anh sẽ tự mình đến bệnh viện.”
Anh ta còn chưa thấy mấy đứa con trai thành gia lập nghiệp, anh ta còn lâu mới nỡ chết sớm như vậy.
Nếu anh ta chết sớm, đến lúc đó vợ con đều thành của người khác, anh ta không muốn mình phấn đấu non nửa đời người, đến cuối cùng lại tiện nghi cho người khác.
Trình Hiểu Yến tạm thời yên lòng trước, nhưng mà cô ấy quyết định âm thầm quan sát mấy ngày, nếu có chuyện gì thì xách anh ta đến bệnh viện.
Vương Chí Cường thở phào nhẹ nhõm một hơi kìm nén ý nghĩ muốn đánh Hoắc Cảnh Xuyên một trận, bắt đầu ‘trái lương tâm’ khen anh:
“Lão Hoắc, bộ quần áo của anh đúng là đẹp, mua ở hợp tác xã mua bán sao? Bao nhiêu tiền thế, nếu rẻ mà nói, đợi mấy ngày nữa phát tiền trợ cấp, tôi bảo vợ tôi cũng mua một chiếc cho tôi mặc.”
Cẩn thận lắng nghe mà nói, có thể nghe ra được khi Vương Chí Cường nói những lời này là nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh ta hận muốn chết lão Hoắc mở miệng là nói dối.
Giây tiếp theo gương mặt như núi băng của Hoắc Cảnh Xuyên lập tức hòa tan, đuôi mắt xen lẫn ý cười, kiêu ngạo nói:
“Chiếc áo này không mua ở hợp tác xã mua bán, là vợ tôi làm, độc nhất vô nhị trên đời, anh muốn mua cũng không mua được.”
Nửa câu sau Hoắc Cảnh Xuyên cố ý nhấn mạnh.
Hôm nay Lục Hướng Noãn có chút mở mang tầm mắt, sớm biết sẽ như vậy, cô nói gì cũng không ra ngoài đi dạo sau bữa ăn với Hoắc Cảnh Xuyên.
Đúng là quá mất mặt, Hoắc Cảnh Xuyên giống y như đứa bé khoe khoang món đồ chơi của mình với tất cả mọi người.
Rõ ràng anh đã 26 tuổi.
Nhưng mà không có nếu, Lục Hướng Noãn chỉ có thể căng da đầu đối mặt với bầu không khí xấu hổ.
Trình Hiểu Yến chính là fan trung thành của Lục Hướng Noãn, vừa nghe áo trên người Hoắc Cảnh Xuyên là do Lục Hướng Noãn làm, đánh giá áo ngắn tay của anh từ trên xuống dưới một lát, sau đó khen ngợi:
“Em gái đúng là giỏi, làm áo còn đẹp hơn ở hợp tác xã mua bán.”
Lục Hướng Noãn cười xấu hổ.
Mà ý cười trên mặt Hoắc Cảnh Xuyên càng thêm dịu dàng, xem ra ánh mắt của vợ Vương Chí Cường tốt hơn anh ta gấp trăm ngàn lần.
Vương Chí Cường ‘mang thù’ nói:
“Áo này đẹp, khiến lão Hoắc tuấn tú hơn không ít. Chẳng trách mọi người thường nói người đẹp vì lụa, đúng không lão Hoắc.”
Ý ở ngoài lời, chính là Hoắc Cảnh Xuyên không đẹp bằng áo.
Hoắc Cảnh Xuyên hiểu ý trong lời nói của anh ta, nhưng mà không tức giận, bởi vì những lời Vương Chí Cường nói là thật, mình vốn không đẹp bằng áo này.
Trọng điểm là chiếc áo này do vợ anh tự làm.