Rất rõ ràng đây không phải là tiền lễ hỏi Hồ Hữu Tiền đưa tới hôm nay, Lục Hướng Noãn không kịp đếm ném thẳng vào trong không gian, lại bỏ giày về chỗ cũ.
Đợi khi cô chuẩn bị rời đi, kết quả quá kích động không chú ý tới đầu va trúng ván giường, cô đau tới mức nước mắt lập tức chảy ra.
Sau đó cô nhanh chóng lau khô nước mắt, cẩn thận xoa mày, còn không quên nhìn đầu sỏ gây tội, phát hiện là ván giường đột nhiên nhô ra một khối.
Nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra, nhưng mà Lục Hướng Noãn có đèn pin, cô chê đèn pin quá sáng sẽ hấp dẫn sự chú ý cho nên dùng vải trắng quấn lên trên, lúc này mới không chói mắt như vậy, nhưng cũng khiến cô thấy được rõ.
Cô dùng đèn pin chiếu sáng vị trí khác của giường, phát hiện cả giường chỉ có chỗ này nhô lên.
Chắc chắn là có gì đó khác thường, cho nên Lục Hướng Noãn vươn tay moi, phát hiện không moi được.
Đôi mắt tiến lại gần nhìn, cô phát hiện chỗ này bị dùng đinh ghim chắc, hòa làm một thể với giường.
Nhưng mà cô không sợ, cô tìm cái cưa nhỏ thủ công trong không gian ra, bắt đầu cưa đoạn này.
Chưa tới năm phút cô đã cưa đứt, rơi vào trong tay Lục Hướng Noãn là một cái hộp sắt có khóa, cầm trong tay nặng trĩu.
Lục Hướng Noãn đánh giá nói không chừng bên trong ẩn giấu bảo bối gì đó, nếu không Lục Quốc Khánh đã không cố sức giấu nó ở vị trí bí mật như thế.
Nếu bị cô tìm được, vậy thì cô không khách sáo.
Lục Hướng Noãn cho hết dụng cụ gây án và hộp này vào trong không gian.
Khi cô chui ra khỏi gầm giường cũng không nghỉ ngơi, lục tung hết mọi góc xó xỉnh trong nhà, thật sự bị cô tìm được ít tiền.
Tuy hơi ít nhưng Lục Hướng Noãn cũng không buông tha, tất cả đều cho vào trong túi.
Thậm chí kem dưỡng da còn chưa mở trên bàn đầu giường, còn có nửa lọ kem dưỡng ẩm cũng bị cô cho vào không gian.
Cô không cần dùng mấy thứ này, đến lúc đó xuống nông thôn tặng mấy thôn dân, để lại chút ân tình, tiện cho sau này làm việc.
Gian nhà này bị lục lọi sạch, vẫn không tìm được tiền lễ hỏi 2000 tệ mà Hồ Hữu Tiền cho, vì thế ánh mắt Lục Hướng Noãn nhìn về phía hai người trên giường.
Cô ghét bỏ đẩy hai người đang ôm nhau ra, sau đó bắt đầu lục lọi, cuối cùng thấy được 2000 tệ ở bên trong gối đầu.
Lục Hướng Noãn nghĩ thầm một xấp tiền vừa dày vừa cứng như vậy, ngủ cũng không chê cộm muốn chết à, nhưng mà tay cô nhanh hơn não mau chóng cất số tiền này vào trong không gian.
Cuối cùng lại tốn rất nhiều sức lực đẩy hai bọn họ trở về ôm nhau, mới đi ra ngoài.
Mới đi ra cửa chưa được hai bước, Lục Hướng Noãn lại vòng trở về, tràn ngập ý xấu thu chăn trên người bọn họ vào không gian, đồng thời không buông tha quần áo trong tủ quần áo.
Chỉ trong nháy mắt tủ quần áo đầy trở nên trống rỗng, còn có đống giày rách dưới gầm giường cũng bị cô thu vào không gian.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn không thiếu đạo đức như thế, tốt bụng để lại cho bọn họ bộ đồ lót bọn họ đang mặc trên người.
Ngay sau đó đồ lớn nhỏ trong nhà cô đều không buông tha, nhỏ thì kim chỉ, to thì nồi bát chậu, bàn ghế, dầu muối, tương dấm, mọi thứ đều cho hết vào không gian không để lại cho bọn họ.
Nếu Vương Phượng Kiều biết nửa bình mỡ heo bà ta mới nấu không thấy, chắc chắn sẽ tức kêu oa oa, nhưng chuyện này không nằm trong phạm vi suy xét của Lục Hướng Noãn.
Mọi chuyện đều là bọn họ phải chịu, bá chiếm nhà của ông ngoại nguyên chủ, còn không đối xử tốt với nguyên chủ, quả thực là nên bị Thiên Lôi đánh.
Lục Hướng Noãn cảm thấy khi cô còn nhỏ đã đủ thảm, nhưng không nghĩ tới nguyên chủ còn thảm hại hơn, quả nhiên không thể so sánh giữa con người với nhau.
Thậm chí cô còn cạy khóa ở tủ lương thực, lấy hết bột mì trắng, gạo, gạo kê, bột ngô…
Thậm chí gạo rơi trong góc cô cũng nhặt sạch sẽ, không để lại cho bọn họ một hạt.
Phòng khách, còn có phòng Lục Quốc Khánh đều cướp đoạt không còn gì, kế tiếp là phòng Lục Hồng Tinh.
Lục Hướng Noãn đi vào, phát hiện đồ ở căn phòng này còn tốt hơn phòng Lục Quốc Khánh, chăn không cần sờ, chỉ nhìn thôi cũng biết rất dày chắc.
Xem ra hai vợ chồng nhà này đúng là thương con trai danh bất hư truyền, đồ vật trong phòng tìm cả đại viện này cũng không tìm được mấy nhà.
Nhưng chuyện này đâu liên quan tới cô, lần này Lục Hướng Noãn ngay cả giường cũng không buông tha cho hết vào không gian.
Đến lúc đó đợi tới nông thôn, lấy nó làm củi nhóm lửa nấu cơm, cô đỡ phải lên núi nhặt củi.