Còn Lục Hướng Noãn thì theo sát phía sau, chỉ để lại Lưu Quốc Diệu còn đang đắm chìm trong bi thương.
Nhưng mà anh ta không bi thương quá lâu, lập tức chạy đuổi theo hai vợ chồng Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn bảo Hoắc Cảnh Xuyên đặt Hồ Ái Hương lên giường ngủ của hai bọn họ, ngay sau đó đi lấy huyết thanh vẫn luôn để trên quầy không dùng ra.
Lục Hướng Noãn tiêu độc tay xong, thì bắt đầu tiêm huyết thanh cho Hồ Ái Hương.
Lưu Quốc Diệu biết y thuật của Lục Hướng Noãn, cho nên cho dù trong lòng sợ hãi vợ anh ta xảy ra chuỵn, nhưng mà anh ta nghiến răng không phát ra một câu, sợ quấy rầy Lục Hướng Noãn.
Mãi đến khi tiêm hết ống huyết thanh xong, Lục Hướng Noãn mới xem như thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người thả lỏng ra xụi lơ ngồi trên ghế.
Tuy sớm biết trong núi có rắn, nhưng cô đi nhiều lần như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Xem ra lần sau phải xuống núi trước khi trời tối.
Nhìn Hồ Ái Hương vì cứu mình nằm trên giường, trong lòng Lục Hướng Noãn có chút cảm xúc, ý nghĩ không thể nói rõ.
Lần trước khi khu thanh niên trí thức sắp sập cũng vậy, Vương Hiểu Linh vì cứu cô suýt nữa bị kẹp ở bên trong.
Tuy cô có không gian, có linh tuyền, cho dù thế nào cũng không chết.
Nhưng người cứu cô thì khác, đời trước ngoại trừ Hứa Nhạc có thể làm tới bước này vì cô ra, thì không còn ai khác.
Không nghĩ tới một đời này, vậy mà có nhiều người muốn che chở cho cô như vậy.
Loại cảm giác được người ta yêu thương như vậy, thật tốt.
Hoắc Cảnh Xuyên nhanh chóng móc khăn tay trong túi ra lau mồ hôi trên trán Lục Hướng Noãn.
“Hướng Noãn, vợ tôi…”
Lục Hướng Noãn đứng dậy, nhìn về phía Lưu Quốc Diệu thành khẩn nói:
“Sư trưởng, yên tâm đi, chị dâu không sao, lát nữa tỉnh lại là không có vấn đề gì. Sở dĩ chị dâu bị như vậy, đều là vì cứu tôi.”
Khi nghe vợ không sao, Lưu Quốc Diệu thở phào nhẹ nhõm trong lòng, ngay sau đó mở miệng an ủi Lục Hướng Noãn:
“Vợ tôi không sao là được, việc này cô không cần để trong lòng. Nếu để tôi gặp loại chuyện như thế, tôi cũng sẽ làm giống vợ tôi.”
Mà Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy may mắn sau đó lại là sợ hãi, nếu không có chị dâu, vậy thì người nằm lúc này sẽ là vợ anh.
Lúc này trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên tràn ngập cảm kích đối với Hồ Ái Hương.
Sau đó ba người đều không nói chuyện, ngồi ở trong phòng lẳng lặng đợi Hồ Ái Hương tỉnh lại.
Đã là sau nửa đêm, Hồ Ái Hương mới chậm rãi mở mắt ra tỉnh lại, sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên làm chính là hỏi Lục Hướng Noãn thế nào.
Trong lòng Lục Hướng Noãn có dòng nước ấm chảy qua, nhanh chóng tiến lên nói:
“Chị dâu, em không sao.”
Hồ Ái Hương nghĩ lại mà sợ vuốt ngực mình: “Không sao thì tốt, con rắn kia dọa chị sợ muốn chết.”
Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy con rắn to như vậy, hiện giờ nghĩ lại chân cô ấy còn mềm nhũn.
Lục Hướng Noãn nói: “Con rắn kia đã bị em giết chết, sẽ không xuất hiện nữa.”
“Vậy thì tốt.” Hồ Ái Hương bình tĩnh trở lại lúc này mới phát hiện không phải nhà mình, vì thế nhanh chóng vén chăn ra xuống giường.
Chẳng qua cơ thể vẫn còn rất yếu.
Lưu Quốc Diệu ở bên cạnh thấy thế nhanh chóng tiến lên đỡ cô ấy, sau đó nhìn về phía Lục Hướng Noãn:
“Vợ tôi không sao đúng không!”
Lục Hướng Noãn dặn dò: “Không sao, mấy ngày này chú ý nghỉ ngơi, chỗ bị rắn cắn đừng để dính nước là được.”
Nghe thấy đáp án này xong, Lưu Quốc Diệu không chê xấu hổ ôm Hồ Ái Hương về nhà.
Mà khi Lục Hướng Noãn xoay người về phòng, lại bị Hoắc Cảnh Xuyên ôm chặt lấy, hai chân của cô bị Hoắc Cảnh Xuyên giam cầm, sau đó trên đỉnh đầu có bóng ma đánh úp lại, không khí xung quanh mình trở nên loãng hơn.
Nghênh đón cô là nụ hôn bá đạo, cuồng nhiệt, nóng bỏng, trời đất u ám.
Ngay khi Lục Hướng Noãn bị hôn gần như sắp ngất đi, Hoắc Cảnh Xuyên mới dừng lại.
“Vợ à, cũng may em không sao.”
Bởi vì trong lòng nhớ tới Hồ Ái Hương cho nên trời vừa mới sáng Lục Hướng Noãn đã tỉnh lại, chẳng qua khi mở mắt thì thấy Hoắc Cảnh Xuyên vẫn còn ở trên giường.
Vào lúc này, không phải là anh đã đi huấn luyện sao.
Hơn nữa bàn tay to của anh còn đặt ở chỗ cô không thể miêu tả lại.
Lục Hướng Noãn vừa xấu hổ vừa tức giận đẩy tay của tên lưu manh đặt trên người mình ra, cô vỗ mặt Hoắc Cảnh Xuyên:
“Hoắc Cảnh Xuyên, hôm nay anh đi muộn, nhanh rời giường, anh phải đi huấn luyện.”