Cậu nhóc Vương Ái Dân cũng nắm chặt tay, vẻ mặt bất mãn trừng Trương Huệ Trân, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Dì… Tốt… Không cho thím… Bắt nạt dì…”
Chẳng qua nói xong những lời này, cậu bé run lẩy bẩy ở trong lòng Trình Hiểu Yến.
Thực sự là gương mặt của thím hư này quá đáng sợ.
Vương Ái Dân cảm thấy buổi tối mình ngủ sẽ nằm mơ thấy ác mộng.
Hu hu hu…
Cậu bé không dám ngủ…
Trương Huệ Trân nhìn mấy người đều nói chuyện thay Lục Hướng Noãn, tức tới mức trong lòng đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông của mọi người.
Người không biết còn tưởng Lục Hướng Noãn đã rót canh mê hồn cho bọn họ ấy chứ, nên cả đám mới đứng về phía cô như vậy.
Cách một cánh cửa Lục Hướng Noãn nghe thấy rõ mấy người bảo vệ cô, cô cầm thi thể rắn kia, cười vô cùng xán lạn, không rảnh lo rửa tay đi ra ngoài.
Trong tay còn cầm theo con rắn lột da một nửa, cùng với dao có máu.
Đúng vậy, cô chính là cố ý.
Người nào khiến cô không thoải mái, cô sẽ khiến người đó không thoải mái.
Trương Huệ Trân nóng lòng giải thích với mọi người: “… Những lời tôi nói đều là sự thật… Không nói dối…”
Hoắc Cảnh Xuyên ở phía xa thấy cửa nhà mình có rất nhiều người đang đứng, hiểu lầm vợ mình xảy ra chuyện nên anh bỏ Vương Chí Cường ở lại phía sau, chạy nhanh đi.
Mà Vương Chí Cường nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên sốt ruột như vậy, cho rằng xảy ra chuyện lớn gì nên bất chấp tất cả, dùng hết sức lực bú sữa nhanh chóng đuổi theo.
Lục Hướng Noãn ra ngoài cơ thể nửa dựa vào cửa, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn Trương Huệ Trân:
“Vậy sao?”
“Đúng vậy.” Cuối cùng cũng có người phụ họa mình, Trương Huệ Trân vui đến mức nhanh chóng xoay người.
Kết quả khi thấy tay Lục Hướng Noãn đầy máu cùng với con rắn dài, sợ tới mức hét to một tiếng.
Ngay sau đó ngất xỉu trước mặt bao người.
Đầu của con trai cô ta đập xuống đất, đau đến mức kêu oa oa cũng không đánh thức được cô ta.
Lúc này mọi người mới kịp phản ứng trên tay Lục Hướng Noãn là thứ gì, sợ tới mức vội vàng lùi về sau mấy bước.
Trương Cải Liên run lẩy bẩy nói:
“Hướng Noãn… Nhanh chóng… Ném… Thứ trên tay em đi… Rất đáng sợ…”
Người khác nhìn thấy rắn đều nghe tiếng sợ vỡ mật, tè ra quần, cô thì hay rồi, còn cầm nó trong tay.
Đoàn trưởng Hoắc đây là cưới được người vợ lợi hại về nhà.
Lục Hướng Noãn còn đặc biệt giơ cao rắn trong tay cho mọi người xem, khóe miệng ngậm chút ý cười xấu xa:
“Đây là thứ tốt mà, không thể ném được.”
Mọi người bị cô dọa sợ tới mức vội lùi ra xa thêm 3 mét.
Chẳng qua khi Lục Hướng Noãn nhìn thấy Vương Ái Dân ở trong đám người, lại đột nhiên hối hận.
Không biết đứa nhóc này có bị dọa sợ không, sớm biết có đứa bé ở đây, cô đã cất thứ này ở nhà, rửa sạch tay mới đi ra.
Hoắc Cảnh Xuyên xuất hiện vào lúc này, anh tiến lên bảo vệ Lục Hướng Noãn ở sau người, còn Trương Huệ Trân nằm trên đất thì anh không thèm nhìn một cái.
“Vợ à, em không sao chứ?”
Mọi người nghe thấy câu này thì khóe miệng không nhịn được co giật, người một con rắn cũng không sợ, còn dám nắm chặt rắn sẽ có chuyện gì sao.
Người có chuyện là bọn họ mới đúng.
Ở đây đều là phụ nữ, nhìn thấy Hoắc Cảnh Xuyên quan tâm Lục Hướng Noãn như vậy, lúc này đều vô cùng ghen tị, ước gì mình là Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn nhìn Hoắc Cảnh Xuyên lo lắng cho mình lắc đầu: “Không sao, người có việc nằm trên đất kìa.”
Nghe Lục Hướng Noãn nhắc nhở, lúc này Hoắc Cảnh Xuyên mới kịp phản ứng còn có người nằm trên đất.
Nhưng mà chỉ nhìn thoáng qua anh đã rời mắt, trong giọng nói tràn ngập không vui:
“Cô ta tới làm gì?”
“Gây sự.”
Ánh mắt của Hoắc Cảnh Xuyên lập tức trở nên lạnh lẽo, anh nói với Lục Hướng Noãn:
“Vợ à, em không cần lo chuyện này, cứ giao cho anh.”
Nếu Hoắc Cảnh Xuyên vui vẻ làm, Lục Hướng Noãn lập tức đồng ý, như vậy tránh cho mình phải lao tâm còn lao động.
Hoắc Cảnh Xuyên muốn cầm con rắn kia nhưng Lục Hướng Noãn không chịu đưa, nếu tay cô đã bẩn rồi, vậy thì không cần thiết làm bẩn tay Hoắc Cảnh Xuyên.
Vương Chí Cường cũng bị dọa sợ, sao cô lại đáng sợ như vậy, còn đáng sợ hơn vợ anh ta, lúc này trong lòng anh ta là một vạn đồng tình với Hoắc Cảnh Xuyên.
Người anh em của anh ta chịu khổ rồi, kết hôn đến bây giờ, cuộc sống cũng không quá dễ dàng.
Nhưng mà Vương Chí Cường vẫn khuyên Lục Hướng Noãn ném con rắn vào nhà rồi ra nói chuyện, dù sao ở đây còn có trẻ con, nhìn thấy con rắn máu chảy đầm đìa, có lẽ buổi tối không dám ngủ.