Mấy ngày hôm trước Lục Hướng Noãn còn nghe người ở mấy đại đội gần đây oán trách lợn rừng lại xuống núi gây tai họa cho lương thực.
Trình Hiểu Yến bị những lời này của cô chọc cười, che miệng cố gắng không để mình phát ra âm thanh.
Em Hướng Noãn đúng là quá thú vị.
Còn Hoắc Cảnh Xuyên thì tràn ngập sủng nịch nhìn Lục Hướng Noãn cách anh không xa, vợ anh đúng là nghịch ngợm.
Gương mặt Vương Dũng Quân trở nên khó coi, ngay khi anh ta không biết nên nói gì, Lưu Quốc Diệu tới.
“Xảy ra chuyện gì thế này?” Chẳng qua khi thấy gương mặt của Trương Huệ Trân, lông mày nhíu chặt có thể kẹp chết con ruồi.
Lúc này Vương Dũng Quân như thấy được cứu tinh, đi tới trước mặt Lưu Quốc Diệu nói:
“Sư trưởng, tôi cũng không rõ lắm là xảy ra chuyện gì, nhưng mà tôi nghe vợ tôi nói, cô ấy tới đây tìm… Lục Hướng Noãn khám bệnh… Lục Hướng Noãn không đồng ý… Sau đó vợ tôi ngất xỉu…”
Một câu, thành công phủi sạch quan hệ với mình.
Động tác của mọi người nhất trí tập trung nhìn vào Lục Hướng Noãn, hạt dưa trên tay Lục Hướng Noãn cắn cũng không phải, mà không cắn cũng không phải.
Cuối cùng nghĩ một lát, cô vẫn cất hạt dưa vào túi.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên tiến lên dùng cơ thể chắn Lục Hướng Noãn ở phía sau:
“Sư trưởng, vừa vặn anh tới rồi, tôi muốn đòi lại công bằng. Vợ của phó đoàn trưởng Vương la lối khóc lóc lăn lộn ở cửa nhà tôi, vợ tôi nhát gan bị dọa sợ.”
Mọi người nghe thấy những lời này, động tác nhất trí hồi tưởng lại cảnh tượng đẫm máu Lục Hướng Noãn một tay cầm dao, một tay cầm rắn vừa rồi, cả người run lẩy bẩy.
Cả đại viện này đều không tìm được người phụ nữ có lá gan lớn như cô.
Đoàn trưởng Hoắc này đúng là giỏi trợn mắt nói dối, hôm nay bọn họ xem như mở mang kiến thức.
Mà Lục Hướng Noãn cũng vô cùng phối hợp dựa vào người Hoắc Cảnh Xuyên nói:
“Hoắc Cảnh Xuyên, em choáng váng đầu.”
Hoắc Cảnh Xuyên lập tức khẩn trương, đang định bế cô lên đi bệnh viện, kết quả thấy được cô dùng sức nháy mắt với mình, lúc này Hoắc Cảnh Xuyên mới hiểu rõ mình bị vợ lừa.
Nhưng mà tâm trạng lại rất tốt.
Vợ anh không sao thì tốt.
Chẳng qua không chậm trễ anh tiếp tục đòi công bằng chỗ Lưu Quốc Diệu.
Lúc này Hồ Ái Hương cũng đứng ra, nói hết chuyện cô ấy nhìn thấy:
“Khi em tới thì thấy Trương Huệ Trân đập cửa nhà đoàn trưởng Hoắc, miệng còn gào to.”
Trương Huệ Trân lập tức phản bác: “Em không có…”
Hồ Ái Hương nói: “Chẳng lẽ là tôi đang nói dối, đổ oan cho cô?”
“Không…” Sư trưởng ở ngay đây, cho cô ta mười lá gan cũng không dám nói với Hồ Ái Hương không phải, nếu không về nhà chồng cô ta sẽ đánh chết cô ta.
Lúc này Lưu Quốc Diệu đã biết đại khái, anh ta gọi Trương Huệ Trân tới hỏi: “Vợ phó đoàn trưởng Vương, cô tới nói xem, vì sao mắng người ta.”
“… Tôi tới đây cầu xin cô ta khám bệnh, kết quả cô ta bảo tôi đi chết đi… Tôi tức giận quá… Cho nên mới mắng hai câu…”
Lục Hướng Noãn mở miệng: “Tôi chưa từng nói mấy lời đó, còn nữa bệnh của cô ta tôi không chữa, tôi cũng không chữa được.”
…
Bởi vì bệnh này của cô ta không có thuốc giải, chuyện có thể làm duy nhất là đợi, đợi nó một hai năm sẽ tự khỏi.
Chẳng qua là Lục Hướng Noãn không định nói chuyện này cho Trương Huệ Trân nghe, mà để cô ta tiếp tục chịu tra tấn hai tầng từ cơ thể và tâm lý.
Hơn nữa cho dù Lục Hướng Noãn có thể chữa, cô cũng không chữa cho cô ta.
Cảnh tượng Trương Huệ Trân mắng cô lần trước, vẫn còn hiện rõ trước mắt.
Càn khỏi phải nói vết thương trên đầu Vương Ái Dân là do bọn họ làm ra.
“Tôi không có.”
Lưu Quốc Diệu híp mắt, bày ra khí thế âm trầm ở trên chiến trường, nhìn về phía Trương Huệ Trân:
“Tôi muốn nghe lời nói thật.”
Trương Huệ Trân bị dọa sợ chân mềm nhũn, sau đó bắt đầu khóc không nói gì, lúc này trong lòng mọi người đều như gương sáng.
Đây rõ ràng là đổ oan cho người ta.
Rất rõ ràng là Lưu Quốc Diệu cũng biết, anh ta quay đầu nhìn về phía hai vợ chồng Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên:
“Chuyện này hai người định làm sao bây giờ?”
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thoáng qua Lục Hướng Noãn, sau đó nói: “Xin lỗi, sau đó vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt vợ tôi.”
“Phó đoàn trưởng Vương, chuyện này cậu xem làm thế nào? Dù sao đây là lỗi của vợ cậu.”
Vương Dũng Quân âm thầm nắm chặt tay, ánh mắt anh ta tràn ngập thù hận nhìn Trương Huệ Trân:
“Xin lỗi với người ta, nhanh lên.”
Trương Huệ Trân không muốn, nhưng khi thấy ánh mắt muốn giết người của chồng cô ta, lập tức nhát gan nhanh chóng xin lỗi Lục Hướng Noãn.