“Em đi vệ sinh trước.”
“Lát nữa lại đi, vợ à, một lát là xong.” Hoắc Cảnh Xuyên ôm Lục Hướng Noãn muốn chạy trốn vào trong lòng, trong tiếng kêu kinh hãi của Lục Hướng Noãn, quần áo của cô rơi đầy đất.
…
Nhưng mà đến cuối cùng, Lục Hướng Noãn trực tiếp xoay người làm chủ nhân, cô ở bên trên khống chế toàn cục.
Đối với Hoắc Cảnh Xuyên mà nói, chuyện này như một loại thể nghiệm hoàn toàn mới, một loại thể nghiệm khiến anh phát cuồng.
Động tĩnh trong phòng vẫn luôn liên tục đến sau nửa đêm mới dừng lại.
Ngày hôm sau Vương Chí Cường thần thanh khí sảng thẳng lưng rời khỏi nhà.
Tối qua là anh ta hoàn toàn chinh phục vợ cả đêm, mọi công lao đều là của bát canh kia.
Cho nên Vương Chí Cường vừa thấy Hoắc Cảnh Xuyên, thì liều mạng kéo tay anh nói cảm ơn, nói quá nhanh nước bọt phun lên mặt Hoắc Cảnh Xuyên.
Hoắc Cảnh Xuyên vô cùng ghét bỏ rút tay anh ra, ngay sau đó lùi lại hai bước: “Nói xong chưa?”
Vương Chí Cường còn chưa kịp phản ứng, chất phác gật đầu, ngay sau đó nhanh chóng lắc đầu:
“Lão Hoắc, đại ân không có lời nào có thể cảm ơn hết, anh trở về thay tôi cảm ơn em dâu một tiếng, ngày nào đó phát tiền trợ cấp tôi mời hai người tới nhà ăn cơm.”
Em dâu như có ân tái tạo đối với anh ta.
“Không cần.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong thì rời đi, kết quả anh mới đi mấy bước, đã bị Lưu Quốc Diệu quấn lấy, nội dung nói chuyện không khác Vương Chí Cường.
Chẳng qua nói đến cuối cùng, Lưu Quốc Diệu còn nhìn xung quanh một lát, phát hiện không có ai thì mới da mặt dày nói:
“Canh kia còn không? Nếu còn mà nói, cho tôi thêm ít nữa.”
Con người ấy à, vừa có tuổi là có chút lực bất tòng tâm.
Gương mặt Hoắc Cảnh Xuyên đen lại: “Không có.”
Lưu Quốc Diệu lẩm bẩm: “Tên nhóc cậu, cũng không biết để lại một ít cho tôi, lần sau lại có thứ tốt như vậy, nhớ phần tôi một ít.”
Cả đêm hôm qua, khiến anh ta như mơ về ngày tân hôn.
Tối hôm qua bị lăn lộn hơi tàn nhẫn, sáng nay khi Lục Hướng Noãn tỉnh lại trên người đầy vết xanh xanh tím tím, hơi di chuyển là thấy đau.
Cũng may trên người thoải mái mát mẻ, có lẽ là tối qua sau khi cô ngủ Hoắc Cảnh Xuyên đã rửa sạch giúp cô.
Nghĩ tới tối qua hai người điên cuồng cùng với hành động lớn mật của mình, gương mặt Lục Hướng Noãn đỏ bừng lên, ngay sau đó vươn tay vỗ mặt mình, khiến mình không thèm nghĩ phương diện kia nữa.
Lục Hướng Noãn không dám dùng nước linh tuyền trong không gian, bởi vì hiệu quả quá nhanh, dễ dàng khiến Hoắc Cảnh Xuyên hoài nghi.
Cho nên cô lấy thuốc mỡ cô tự chế không lâu trước đó, bôi lên vết xanh tím trên người.
Mãi đến khi thuốc mỡ hấp thu xong, Lục Hướng Noãn mới mặc quần áo rời giường, lúc này đã là 8 giờ sáng.
Lục Hướng Noãn ăn cơm Hoắc Cảnh Xuyên để lại, một quả trứng gà, một bát cháo, chẳng qua đối với Lục Hướng Noãn bụng đói sôi vang mà nói mấy thứ này không đủ no.
Cho nên cô đóng cửa lại, xoay người tiến vào không gian ăn gà KFC, cùng với hai suất khoai tây rán, cuối cùng thêm ít anh đào và dâu tây đỏ mới kết thúc.
Ăn xong cô còn đánh răng, đảm bảo trong miệng không xuất hiện mùi lạ cô mới ra khỏi không gian, sau đó làm tiếp công việc dang dở ngày hôm qua của cô.
Chín hấp chín phơi, cuối cùng thục địa hoàng mà Lục Hướng Noãn cần đã tốn 4 ngày của cô.
Bốn ngày này cô không đi đâu, chỉ ở nhà mân mê địa hoàng của cô.
Lục Hướng Noãn cảm thấy toàn thân đều là mùi địa hoàng, có lẽ phải mất mấy ngày mùi này mới biến mất.
Phòng thí nghiệm mà Triệu Truyền Lễ đồng ý với cô đã xây xong từ hai ngày trước, Lục Chấn Đông tới đây thông báo cho cô đã chuẩn bị xong, còn đưa cả chìa khóa phòng thí nghiệm tới.
Chẳng qua hai ngày nay cô vẫn luôn bận rộn, cho nên vẫn luôn không có thời gian đi xem.
Lục Hướng Noãn tìm túi đựng thục địa hoàng, vì tránh cho nó bị mốc, cô đặt ở chỗ râm mát thông gió.
Ngay khi cô quyết định sáng ngày mai đến phòng thí nghiệm xem một lát, người nào nghĩ tới bên Hoắc Cảnh Xuyên xuất hiện biến cố.
Buổi chiều huấn luyện xong về nhà sắc mặt Hoắc Cảnh Xuyên không tốt lắm, Lục Hướng Noãn nhạy bén phát hiện ra.
Nhưng mà cô không nói gì, cô đang đợi Hoắc Cảnh Xuyên nói.
Quả nhiên ăn cơm xong, Hoắc Cảnh Xuyên không nhịn được lộ vẻ mặt khó xử nhìn Lục Hướng Noãn, nói chuyện ấp a ấp úng không giống lúc trước chút nào.
“… Vợ à… Anh…”
Lục Hướng Noãn nghiêng đầu, dáng vẻ nghiêm túc nghe anh nói chuyện.
Hoắc Cảnh Xuyên điều chỉnh cảm xúc của mình, hít sâu một hơi nói quyết định tạm thời của phía trên ra.
“… Ngày kia anh phải ra ngoài làm nhiệm vụ…”