Có phải học trưởng chịu đả kích gì đó muốn trả thù xã hội hay không?
Một đại mỹ nhân yếu ớt như cô, ngủ một giấc lập tức biến thành dáng vẻ người nhìn đều muốn nôn.
Cô muốn xấu, nhưng không phải xấu đến mức xa tít tận chân trời này.
Nhưng mà đã diễn phải diễn cho đủ bộ, Lục Hướng Noãn giống như không chịu nổi kinh hãi lập tức “hôn mê”.
Mà lúc này Lục Quốc Khánh cũng hoàn toàn đánh mất hoài nghi đối với Lục Hướng Noãn, dù sao chỉ trong một đêm trong nhà không còn gì, một cô nhóc như cô khó mà làm được.
Bản thân cô cũng biến thành dáng vẻ như quỷ, Lục Quốc Khánh ngồi xổm trên đất sốt ruột cào tóc suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được nguyên do, ông ta tức tới mức đánh mạnh một quyền lên tường.
…
Tường thì không sao, nhưng tay ông ta thì chảy rất nhiều máu.
Mà lúc này Vương Phượng Kiều cũng đã hoàn hồn, đi ra cửa, nhìn thấy cảnh tượng ở phòng khách trong lòng bất ổn còn bồn chồng, nín thở không tin vào mắt mình.
“Đồ đâu?” Bà ta run rẩy hỏi những lời này, giống như chưa từ bỏ ý định cố chấp muốn hỏi rõ.
“Đồ đồ, mắt cô bị mù à, không thấy không còn sao.” Lục Quốc Khánh nói xong thì khóc to.
Tiền của ông ta, ông ta trăm phương ngàn kế mới tích cóp được nhiều tiền như vậy, tất cả đều không còn, hiện giờ chuột tiến vào nhà ông ta còn uống gió Tây Bắc.
Vương Phượng Kiều giống như bị sét đánh trúng, trực tiếp choáng váng, đi qua xem mấy phòng phát hiện thật sự như lời Lục Quốc Khánh nói.
“… Báo cảnh sát.” Bà ta run rẩy nói mấy chữ xong, lại dùng lực đấm Lục Quốc Khánh, thúc giục ông ta đi báo cảnh sát.
Trong nhà chắc chắn là bị trộm vào.
Lúc này Lục Quốc Khánh mới hơi tỉnh táo lại, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, kết quả bị Vương Phượng Kiều kéo trở về.
Nếu ông ta ăn mặc như vậy ra cửa, nói không chừng bị định tội lưu manh biến thái dẫn đi, đến lúc đó mất mặt không chỉ ông ta, bảo ông ta nhanh mặc quần áo đi ra ngoài.
Mặc cái gì?
Quần áo bị trộm không còn một chiếc, nhìn tủ quần áo trống rỗng, ngay cả quần áo giặt sạch ở ban công cũng bị trộm mất.
Trong lòng Lục Quốc Khánh đã mắng chửi tên trộm trộm đồ nhà ông ta, đợi tìm được kẻ đó, ông ta nhất định sẽ băm tên đó thành nhiều mảnh, muốn sống không được muốn chết không xong.
Mà Lục Hướng Noãn ngất xỉu trên đất thì hơi nhếch miệng cười trào phúng, cho rằng tìm cảnh sát thì bắt được cô ư?
Quả thực là mơ mộng hão huyền.
Nhưng mà không có quần áo thì không ra ngoài được, cuối cùng Vương Phượng Kiều thông minh kéo chiếc ga giường duy nhất trên giường bọn họ quấn cho Lục Quốc Khánh.
Mặc thứ này đúng là mất mặt, Lục Quốc Khánh coi trọng mặt mũi đánh chết cũng không chịu đi, hai người cứ giằng co như vậy.
Cuối cùng không có biện pháp, vẫn là Vương Phượng Kiều đi tìm cảnh sát.
Bên kia nhà Hồ Hữu Tiền cũng là như vậy, vừa tỉnh thì thấy trong nhà có trộm.
Tất cả đồ ông ta giấu đi đều không còn, nhưng mà ông ta chột dạ không dám báo cảnh sát, dù sao số tiền của ông ta cũng không chính đáng.
Nếu thật sự bắt được tên trộm tiền của ông ta, vậy thì ông ta cũng bị ảnh hưởng theo.
Hồ Hữu Tiền nghĩ rách đầu cũng không nghĩ ra mình đắc tội ai, là tên nào thiếu đạo đức trộm tiền của ông ta, nhưng mà cuối cùng ông ta chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng.
Chỉ cần chức vị này của ông ta vẫn giữ được, số tiền này sau này sẽ vớt trở về, nghĩ như thế ông ta không còn khó chịu nữa.
Ít nhất mất tiền sau khi ông ta đưa lễ hỏi, nếu không chuyện cưới vợ của ông ta 80% là ngâm nước nóng.
Lục Hướng Noãn ngất xỉu trên đất đã ngủ một giấc, đợi khi cô mở mắt thì phát hiện mép giường có đầy người, hơn nữa ánh mắt còn tràn ngập đồng tình và thương hại.
Lục Hướng Noãn biết tình cảnh của mình như “không tiếp nhận được” mình trở nên xấu xí, đứng dậy muốn đâm đầu vào tường, bị cảnh sát Tiểu Lưu còn có bác gái Vương ở bên cạnh nhanh tay ngăn cản.
Cô “nhỏ yếu đáng thương còn bất lực” co rúc trong góc ôm đầu nhỏ giọng khóc thút thít.
Tiểu Lưu nhìn thấy tình huống này, cũng biết không hỏi được gì, nhưng vẫn việc công xử theo phép công căng da đầu tìm hiểu tình hình.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn hỏi câu nào cũng không biết, cô bị Lục Quốc Khánh đánh thức trong nhà đã thành ra như bây giờ, vẻ mặt ngây thơ vô tri nhìn anh ta, Tiểu Lưu lập tức mềm lòng.
Nói chuyện một lát sau đó đi ra ngoài.