Hồ Ái Hương xuống khỏi xe ngựa không dừng vó đi tới gõ cửa: “Hướng Noãn, đồ mang tới rồi.”
Lục Hướng Noãn không có thời gian ra lấy liếc mắt ra hiệu cho bà ba Lâm gia, bà ba Lâm gia lập tức hiểu ý, vội vàng đi ra ngoài cầm đồ vào.
Đừng nhìn hộp không to, nhưng nặng trịch.
Lục Hướng Noãn ngẩng đầu nhìn thoáng qua hộp thuốc kia, sau đó cúi đầu tiếp tục bận việc.
Cuối cùng đứa bé cũng ra ngoài, Lục Hướng Noãn cũng tạm thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chẳng qua đứa bé không khóc nháo, trong lòng Lục Hướng Noãn lại thấp thỏm, cô ôm đứa bé từ tay bà ba Lâm gia, sau đó vỗ mông đứa bé.
Oa… Oa oa…
Tiếng khóc vang dội vang lên trong phòng.
Mọi người vẫn luôn lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng nghe thấy âm thanh trẻ con khóc nỉ non, cả đám kích động đến chảy nước mắt.
Đôi mắt của Vương Đại Đảm rưng rưng, miệng than thở: “Sinh rồi, cuối cùng cũng sinh rồi.”
Huyết mạch duy nhất của Vương gia cuối cùng cũng được bảo vệ.
Mà Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến ôm đứa bé thì cũng nhẹ nhàng thở ra.
May mắn, cô không sao.
Nhưng mà chuyện lần này, cũng đã dọa bọn họ sợ hãi.
Lục Hướng Noãn vội vàng giao đứa bé trong tay cho bà ba Lâm gia, sau đó bắt đầu khâu cho Hồng Hạnh nằm trên giường.
Bà ba Lâm gia nhìn từ đầu tới cuối thấy đứa bé ra ngoài xong, cuối cùng cũng hoàn toàn đánh mất nghi ngờ.
Nhưng mà lần này bà ấy lại càng không dám gây thêm phiền, đặt đứa bé trong lòng vào chăn mềm, ôm sang một bên sợ quấy rầy Lục Hướng Noãn đang khâu.
Lục Hướng Noãn làm rất cẩn thận, cô làm như vậy cũng là vì nghĩ cho sản phụ, cố gắng không để lại vết sẹo to nhất trên bụng sản phụ.
Làm xong mọi chuyện Lục Hướng Noãn xụi lơ trên đất.
Thực sự là quá mệt mỏi, cô phẫu thuật từ đầu tới cuối như thế, mọi việc đều do cô tự tay làm, cô mệt đến mức cánh tay không nâng lên nổi.
May mà mẹ con bình an, đây mới là chuyện khiến cô cảm thấy vui mừng nhất.
Bà ba Lâm gia ôm đứa bé lúc này mới dám đi tới, giọng điệu kích động nói: “Đồng chí, cảm ơn cô.”
Lục Hướng Noãn mệt đến mức không nói nên lời, ngồi dưới đất nghỉ ngơi bốn năm phút, cô mới chống cơ thể mệt mỏi đứng dậy.
Lục Hướng Noãn nói với bà ba Lâm gia:
“Đợi cô ấy tỉnh lại, bà trông chừng một chút, đừng để cô ấy xuống giường. Đợi tới giờ này ngày mai bà có thể để cô ấy xuống giường hoạt động một lát, hai ngày nữa tôi sẽ tới một chuyến cắt chỉ.”
Bà ba Lâm gia gật đầu: “Đồng chí, tôi đã nhớ rồi, lần này thực sự làm phiền cô.”
“Không sao.” Lục Hướng Noãn nói xong, thì đẩy cửa đi ra ngoài.
Mà Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến canh giữ ở ngoài cửa thấy Lục Hướng Noãn đi ra, khẩn trương đi tới bên cạnh cô.
Hồ Ái Hương tràn ngập đau lòng nhìn Lục Hướng Noãn: “Mệt muốn chết rồi đúng không, bên trong còn việc gì nữa không? Không còn việc gì nữa thì chúng ta về nhà đi.”
“Không còn việc gì nữa.” Lục Hướng Noãn nói xong quay đầu nhìn về phía Vương Đại Đảm: “Mẹ con bình an, bé trai, nếu sản phụ có vấn đề gì thì đến đại viện người nhà tìm tôi là được, tôi tên Lục Hướng Noãn.”
Vẻ mặt Vương Đại Đảm tràn ngập cảm kích nói: “Đồng chí Lục, thực sự cảm ơn cô, nếu không có cô tôi thực sự không dám nghĩ tiếp hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Không sao, tôi đi trước đây.”
Đã muộn như vậy rồi, ánh trăng treo cao trên bầu trời, tiếng ve vẫn không ngừng kêu.
Lục Hướng Noãn nhìn đồng hồ kiểu nữ trên cổ tay, hiện giờ là 8 rưỡi tối, sắc trời không còn sớm nữa, nếu là ngày thường Lục Hướng Noãn đã nằm trên giường nghỉ ngơi.
Vì thế đám Lục Hướng Noãn không để ý Vương Đại Đảm giữ lại, đạp xe chở dưa hấu rời đi.
Chẳng qua hôm nay Lục Hướng Noãn đứng hơi lâu, chân vẫn luôn không nhịn được nhũn ra, đạp xe hơi chậm.
Lộ trình chỉ mất 10 phút, nhưng cô lại đạp sắp nửa tiếng.
Mãi đến khi đám Lục Hướng Noãn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, bọn họ mới rời mắt.
Lúc này bà ba Lâm gia ôm đứa bé dùng chăn mỏng quấn lấy ra cho mọi người nhìn.
Mọi người thấy đứa bé nho nhỏ trong lòng bà ba Lâm gia, trái tim như hòa tan.
Cuối cùng Vương gia cũng không tuyệt hậu, nếu không mọi người ở cả đại đội Thanh Sơn có lỗi với nhà bọn họ.
Vương gia thực sự vì đại đội Thanh Sơn mà hi sinh rất nhiều.
Vương Đại Đảm muốn ôm, nhưng nghĩ tới trên người mình rất bẩn, cho nên nhịn xuống, ông ấy hỏi bà ba Lâm gia:
“Bà ba, Hồng Hạnh thế nào?”